Dư Hạ Tình Nồng

Chương 8: Ngại ngùng

Tác giả: Mạn Mạn

*

Xa cách nhau ngần ấy năm, khi khoảnh khắc anh ấy quỳ xuống cầu hôn tôi, tôi đã khóc rất nhiều và hỏi anh ấy rằng không hận tôi sao? Anh ấy chỉ đáp, so với thời gian đó, tôi không nhận lời cầu hôn của anh ấy hiện tại mới là điều anh ấy hận tôi nhất…

*

Hạ Thịnh Hàm nắm chặt vạt áo trong tay, ngẩng đầu hỏi.

“Cậu… thích tôi à?”

Dư Gia Hứa im lặng một lúc lâu, nghe cô hỏi mình mà chính bản thân anh cũng tự hỏi, anh có tình cảm với Hạ Thịnh Hàm ư? Ngay lúc anh cầm kịch bản đọc tới phân đoạn hoàng tử sẽ hôn công chúa để đánh thức nàng dậy, anh lại liên tưởng đến cô hôn một chàng trai khác không phải anh, trong lòng anh thực sự rất không vui. Dù biết bạn cặp của cô là Tôn Đồng, là nữ, nhưng đó không phải càng kỳ lạ hơn sao?

Nữ với nữ… nhìn thế nào cũng thấy không coi được.

Dư Gia Hứa mở miệng hỏi ngược lại.

“Cậu cho rằng như thế?”

Hạ Thịnh Hàm khịt mũi: “Cậu sống chết bám theo tôi chỉ vì muốn phụ đạo thôi đúng không?”

Người cao ngạo như Dư Gia Hứa sẽ thích cô sao? Lần đầu tiên gặp nhau anh đã sỉ nhục cô, thích ư? Chắc chắn là không thể.

“Được. Tôi đồng ý, nhưng thứ nhất tôi chỉ cho cậu thời gian từ 12 giờ trưa đến 1 giờ, thứ hai cậu không có quyền can thiệp vào công việc làm thêm của tôi, thứ ba chuyện của tôi cậu càng không được nói với mẹ tôi, thứ tư, ngoài lúc phụ đạo ra còn lại trên lớp hay có gặp nhau ở bất cứ đâu cậu cũng đừng tỏ ra là quen biết tôi. OK?”

Đến bước này là cô thực sự thoả hiệp nhất có thể rồi.

Dư Gia Hứa mím môi, rõ ràng điều kiện của cô anh cũng không muốn nhận lời, nhưng dù sao cô đã chấp nhận việc anh dạy kèm, có tiến triển hơn ngày đầu rất nhiều.

Dư Gia Hứa cầm phong bì tiền thưởng đưa cho Hạ Thịnh Hàm, hơi rũ mắt tiếp tục nói.

“Cái này cho cậu”

Hạ Thịnh Hàm không nhận, liếc mắt cô cũng biết trong đó là cái gì, hơn nữa lúc đám Tôn Đồng lên nhận cô đứng ở đây vẫn là thấy rõ nhất.

“Cậu đưa cho tôi làm gì? Đó cũng không phải là công sức của một mình tôi”

Dư Gia Hứa cũng đoán được với tính cách của cô chắc chắn sẽ không nhận ngay.

Anh đặt phong bì vào tay cô rồi giữ chặt, ý tứ rất rõ ràng là số tiền này cô phải lấy.

“Hạ Thịnh Hàm, so với chúng tôi cậu là người thích hợp nhất để nhận số tiền này”

Hạ Thịnh Hàm cười nhạt: “Ý cậu là gì?”

Dư Gia Hứa sắc mặt vẫn không đổi trả lời: “Hãy nhận đi, mặc dù nó không nhiều nhưng đây là điều cậu xứng đáng nhận được”

Đúng vậy! Cô tốt như thế, đáng lẽ ra mọi chuyện tốt đẹp cô đều đáng có được, ngay cả ông trời cũng không có quyền phán xét tâm tư của cô.

Hạ Thịnh Hàm không nhớ rõ mình về nhà bằng cách nào, hiện tại nằm trên giường xoay đi xoay lại vẫn là không thể ngủ được, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về hình ảnh của một người, cô thực sự không hiểu rốt cuộc Dư Gia Hứa đang nghĩ cái gì.

Liệu có phải anh đang cá cược với ai rồi trêu đùa cô không?

Đối tượng là đầu gấu ngàn năm lười mở miệng, học hành thì tệ chỉ được chút nhan sắc cũng gọi là tạm được như Hạ Thịnh Hàm thì quả thật rất đáng là mục tiêu để làm trò tiêu khiển.

Cô mải mê lạc vào suy nghĩ trong thế giới của mình mà không nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ Hạ bèn đẩy cửa vào, thấy con gái nằm thất thần không khỏi lo lắng.

“Con không khoẻ ở đâu à?”

Hạ Thịnh Hàm lúc này mới ngẩn người ú ớ.

“Dạ không mẹ, con chỉ đang suy nghĩ vài chuyện”

Cô hỏi tiếp: “Đã trễ rồi sao mẹ chưa ngủ?”

Mẹ Hạ vuốt tóc cô, ánh mắt chan chứa tình yêu thương dành cho con gái: “Dạo gần đây con hay đi sớm về muộn, cũng không thường xuyên nói chuyện với mẹ như trước, xem này, dưới mắt con vết thâm quầng hiện rõ trông rất mệt mỏi. Tiểu Hàm, có phải con có chuyện gì giấu mẹ không?”

Hạ Thịnh Hàm cười, trấn an mẹ Hạ.

“Con làm gì có chuyện giấu mẹ cơ chứ, những ngày qua con bận là do phải tập kịch với lớp, mẹ xem tiền thưởng mới toanh đây này, con còn chưa xé tem”

Hạ Thịnh Hàm vội lấy phong bì ban nãy Dư Gia Hứa đưa cho cô mà cô cất trong ngăn tủ cho mẹ Hạ xem, chứng minh mình không nói dối.

Mẹ Hạ cầm thấy mặt trước phong bì còn có tem và con dấu mộc đỏ của trường cao trung Tam Trung, chỗ người nhận là lớp chọn 11A thì không khỏi ngạc nhiên.

“Mẹ nhớ năm ngoái con học 11B cơ mà?”

Hạ Thịnh Hàm à một tiếng, xấu hổ nói dối tiếp.

“Là đầu học kỳ mới trường cho thi phân ban lại, học lực của con vừa hay trúng vào lớp chọn”

Mẹ Hạ nghe vậy liền tự hào cười tươi roi rói.

“Tiểu Hàm của ba mẹ thật giỏi, sang lớp mới thế nào? Có tốt hơn lớp cũ không?”

Hạ Thịnh Hàm gật đầu.

Ban lớp chọn rất tốt, các học bá cũng không ghét mà bài xích cô cô độc như lớp thường,

“Tốt ạ.”

Hiếm khi thấy con mình khẳng định chắc chắn, mẹ Hạ vui vẻ hỏi thêm.

“Cậu bạn lần trước đưa con về có phải cũng rất chiếu cố con không?”

Cô biết người mẹ cô hỏi là Dư Gia Hứa, bởi từ lúc xảy ra chuyện, cô hoàn toàn đem bản thân mình khép lại từ chối giao du bạn bè, trong nhận thức của mẹ Hạ, ngoài Ngô Tề thường xuyên đến nhà thì Dư Gia Hứa là người thứ hai cô thân mật.

Hạ Thịnh Hàm nghe mẹ hỏi đến người nào đó liền ấp úng ngập ngừng.

“Vâng. Cậu ấy học rất giỏi, cũng… rất tốt”

Mẹ Hạ thấy biểu hiện của con gái thì trộm cười thầm, khẽ xoa đầu cô.

“Trễ rồi ngủ đi con ngày mai còn đi học”

Hạ Thịnh Hàm vâng một tiếng: “Chúc mẹ ngủ ngon”

Cô nhướn mắt xác định là mẹ Hạ đã đóng cửa cho cô rồi về phòng, Hạ Thịnh Hàm đem phong bì cất thật cẩn thận trong ngăn kéo, chờ có dịp sẽ trả lại cho nhóm Dư Gia Hứa.

*

Sáng hôm sau đi học sắc mặt của Hạ Thịnh Hàm rất kém, vừa đến cổng trường bụng cô đột nhiên rất đau, tuy là phòng học chỉ nằm ở tầng hai nhưng phải mất gần hai mươi phút cô mới đến nơi.

Vừa đi vừa cảm nhận cơn đau từ bụng dưới mang lại, Hạ Thịnh Hàm cắn môi cố vịn vào thành lan can chống đỡ để vào lớp. Xung quanh cô có rất nhiều học sinh bắt đầu thì thầm bàn tán to nhỏ.

“Thấy chưa đó là Hạ đầu gấu đêm qua đã hôn Dư Gia Hứa”

“Cũng chẳng phải đẹp đẽ gì, tôi thấy còn thua xa Cố Manh Manh, chí ít dáng người thì tạm được”

“Dư Gia Hứa chắc chắn mắt mù mới thích cô ta”

“Chủ nhân top bài đăng hot gần đây là cô ta ư? Thật quá tầm thường”

Lúc này Tôn Đồng từ phía sau cầu thang lên, cố ý đi chen vào giữa tách đám người đang tụm ba tụm bảy nói xấu Hạ Thịnh Hàm, vội tiến đến đỡ vai cô.

“Thịnh Hàm cậu không sao chứ?”

Gương mặt Hạ Thịnh Hàm lúc này trắng bệch, môi hơi tím tái còn mồ hôi từ trên trán thì đổ ra rất nhiều.

Cô khó chịu nhăn mặt thở nặng nề: “Mình đau, hình như là tới tháng rồi”

Tôn Đồng lắp bắp: “Chết rồi bây giờ đã đến lúc vào lớp, tiết đầu lại còn là môn thể dục, hay mình đưa cậu đến phòng y tế nhé, quay về mình sẽ xin giáo viên nghỉ giúp cậu”

Hạ Thịnh Hàm nhanh chóng gật đầu.

“Đứng ở đây chờ mình một lát”

Nói rồi Tôn Đồng lấy cặp của Hạ Thịnh Hàm chạy như bay vào lớp, đặt bên cạnh chỗ ngồi của học thần, cô tức tốc lại muốn chạy ra ngoài một lần nữa.

Dư Gia Hứa vốn là đến lớp sớm nhưng mãi vẫn chưa thấy Hạ Thịnh Hàm tới, còn nghĩ rằng cô hôm nay trốn học đi làm thêm. Nhưng thấy Tôn Đồng hớt ha hớt hải chạy vào còn mang theo cặp của Hạ Thịnh Hàm liền nhíu mày không vui.

Bèn chặn luôn đường đi của Tôn Đồng: “Đứng lại”

Tôn Đồng gấp gáp nhìn trước nhìn sau: “Đại ca à có chuyện gì nói sau đi, tớ bây giờ rất vội”

Dư Gia Hứa đứng dậy, nhét hai tay vào túi quần, đầu hất về phía chỗ ngồi của Hạ Thịnh Hàm.

“Cô ấy đâu?”

Tôn Đồng bước tới gần Dư Gia Hứa, nhỏ giọng đáp.

“Đang ở cầu thang, cơ thể cậu ấy không tốt lắm”

Nghe vậy Dư Gia Hứa liền đi nhanh ra khỏi lớp học, Tôn Đồng vội vã cởi áo khoác ngoài của mình chạy theo.

“Này đợi tớ”

Cô dốc hết sức đuổi theo Dư học thần, níu cánh tay anh.

“Cậu là con trai, chuyện này không giúp được đâu”

Dư Gia Hứa ghét bỏ hất tay Tôn Đồng, không nói không rằng tiếp tục đi.

“Này, Dư Gia Hứa, Thịnh Hàm cậu ấy tới kỳ đèn đỏ, nam sinh các cậu làm sao biết đường mà giúp”

Dư Gia Hứa nghe vậy dừng bước chân, quay đầu nhìn Tôn Đồng.

Tôn Đồng thở dài một hơi, làm sao cô không biết chuyện Dư Gia Hứa thích Hạ Thịnh Hàm cơ chứ, ngày mà Dư Gia Hứa đến tìm cô yêu cầu đổi kịch bản, còn bảo cô nói giúp với chủ nhiệm Lâm về thay đổi kích cỡ trang phục thì Tôn Đồng biết, trong lòng Dư Gia Hứa rất để ý đến từng chi tiết liên quan tới Hạ Thịnh Hàm.

Nhưng chuyện này… e là Dư học thần có muốn ra tay cũng không thể.

Khác hẳn với suy nghĩ của Tôn Đồng, Dư Gia Hứa lấy áo khoác trong tay cô, thấp giọng lên tiếng.

“Nói lại rằng Hạ Thịnh Hàm theo giúp tôi sắp xếp tài liệu”

Không đợi Tôn Đồng trả lời, anh quay người đi, đến lúc Tôn Đồng hết ngu ngơ nhìn theo đã thấy dáng người cao ráo khuất sau bức tường.

Cùng lúc tiếng chuông vang lên báo vào tiết học.

Lúc Dư Gia Hứa xuất hiện, đã thấy Hạ Thịnh Hàm ngồi gục ở thềm bậc thang, anh nhấc chân bước tới gần kéo cô đứng lên, để cô dựa vào người mình, Dư Gia Hứa đem áo khoác Tôn Đồng quàng thắt hai tay áo trên eo Hạ Thịnh Hàm, cúi người bế cô lên đi về phía phòng y tế.

Hạ Thịnh Hàm có đau cũng không đến mức bất tỉnh nhân sự, ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt, lấy đầu gối nghĩ cũng biết là ai.

“Tại sao lại là cậu?”

Dư Gia Hứa trả lời với lẽ đương nhiên.

“Thứ nhất, cậu ta không đủ sức để đưa cậu đi, thứ hai, càng không có bản lĩnh để xin phép thay cậu”

Gần tới phòng y tế, anh nói tiếp.

“Hơn nữa, chuyện của cậu, tôi không làm ngơ được”

Nói rồi anh đem Hạ Thịnh Hàm đặt nằm xuống giường, phủ mền đắp ngang người cô, nói với Nhậm Lý là bác sĩ hay trực ban của trường.

“Cô ấy đến tháng, phiền mợ chăm sóc cô ấy giúp cháu”

Nhậm Lý khẽ cười, kéo mắt kính cận xuống nhìn anh trêu chọc.

“Đặc biệt chăm sóc, được không cháu yêu?”

Dư Gia Hứa không trả lời, ánh mắt nhìn Hạ Thịnh Hàm một lúc rồi mới xoay người bước ra ngoài.

Khi anh quay về đã là mười lăm phút sau, trên tay còn cầm theo hai chai nước, một nóng một ấm, Dư Gia Hứa đem chai nước có màu hơi vàng mở nắp ra, cắm thêm ống hút rồi kề sát bên môi Hạ Thịnh Hàm.

Hạ Thịnh Hàm vươn mắt nhìn anh, đã lâu không mở miệng nên giọng có chút khàn.

“Cái gì vậy?”

“Nước đường nóng, uống đi, cậu sẽ thấy khá hơn”

Hạ Thịnh Hàm nghe lời uống vài ngụm, bụng hơi ấm liền cảm thấy đỡ đau hơn ban đầu. Nhìn Dư Gia Hứa đi tới đi lui, lúc đứng trước mặt cô đã cầm theo một viên thuốc hồng hồng.

Anh chìa ra: “Uống đi”

Cô đem viên thuốc nhét vào miệng, Dư Gia Hứa đưa tiếp chai nước ấm còn lại cho cô, mà Hạ Thịnh Hàm từ nhỏ đã rất sợ uống thuốc, tật xấu theo đến lớn vẫn không hết, mặc dù chỉ uống một viên thuốc bé tẹo nhưng lại nốc hết nửa chai nước.

Dư Gia Hứa buồn cười hỏi cô.

“Không hỏi thuốc gì à?”

Hạ Thịnh Hàm nhăn mặt, cảm giác như thuốc vẫn còn đang kẹt ở cuống họng.

“Dù sao cũng chẳng phải thuốc độc”

Dư Gia Hứa với tay đưa cho cô một túi giấy, nói tiếp.

“Cảm thấy khi nào hết đau thì ra bên ngoài”

Anh đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò Nhậm Lý.

“Đừng nói với bố mẹ cháu”

Hạ Thịnh Hàm sau đó tò mò mở túi giấy, phát hiện bên trong là bộ đồng phục thể dục của cô, cô có thói quen đến tiết thể dục ngoài trời mới thay đồ, cho nên ban nãy đến trường vẫn là mặc trang phục bình thường hằng ngày, áo trắng váy đen.

Bên cạnh còn có một bịch xốp màu đen, lúc Hạ Thịnh Hàm nhìn thấy đồ, mặt đã đỏ như quả gấc chín, có băng vệ sinh không nói lại còn… có cả quần lót.

Nhậm Lý thu hết biểu hiện của Hạ Thịnh Hàm vào mắt, cười khẽ.

“Đây là lần đầu cô thấy Gia Hứa quan tâm đến người khác như vậy”

Hạ Thịnh Hàm nghe cuộc đối thoại của hai người lúc nãy cũng lờ mờ đoán được sự tình.

“Cô và cậu ấy…”

“Chồng cô là em trai của bố Gia Hứa, lúc cô mới về ra mắt dòng họ, liền cảm thấy nó là đứa khó gần nhất, không nói chuyện cũng không chơi bời với ai. Phải mất ba năm nó mới xem cô là mợ, nên thấy nó đối xử tốt với em cô rất ngạc nhiên”

Nhậm Lý nói thêm.

“Tính cách nó lạnh lùng không có nghĩa là nó không tốt, mà em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, chưa đầy một tuần mà gặp cô tới hai lần”

Hạ Thịnh Hàm cúi đầu.

“Đã làm phiền cô rồi”

Nhậm Lý phóng khoáng vui vẻ nói không sao.

“Em vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đi, để thằng bé đợi lâu nó lại lo lắng”

Hạ Thịnh Hàm vâng một tiếng rồi bước chân đi vào tolet thay đồ, bỏ quần áo dơ vào lại túi giấy, lúc cô ra bên ngoài đã thấy Dư Gia Hứa đứng chờ sẵn, cô biết dáng người anh rất tốt, mặt mũi thì khôi ngô, lại nhớ đến chuyện anh đi mua nội y cùng băng vệ sinh cho mình Hạ Thịnh Hàm liền thấy ngại vô cùng.

Dư Gia Hứa ngược lại tỏ ra như không hề có chuyện gì đặc biệt, thấy cô ra bèn hỏi.

“Hết đau chưa?”

Hạ Thịnh Hàm ừ nhẹ: “Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu”

Dư Gia Hứa quay người đi về lớp học, cố ý đi chậm lại để chờ cô đi cùng, tâm trạng anh hiện tại liền tốt hơn rất nhiều.

“Chỉ cần cậu chăm chỉ học với tôi là được”

*

Lúc hai người về lớp, vừa đúng lúc hết tiết thể dục, đám Cố Nghiêm và Tôn Đồng thấy họ từ xa bèn chạy tới hỏi chuyện.

Thừa Mộ Cảnh khoác vai anh, miệng bắt đầu dở trò.

“Không ngờ đại học thần cũng có ngày biết nói dối”

Dư Gia Hứa lạnh giọng đi mấy phần: “Không nói vài câu chẳng ai nghĩ cậu câm đâu”

Cố Nghiêm đi theo phụ hoạ: “Nào Cố hạng 1 hãy phát biểu cảm nghĩ cảm giác cúp tiết nó ra sao?”

Dư Gia Hứa mất kiên nhẫn đi nhanh về chỗ ngồi.

Lúc này Tôn Đồng mới kéo tay Hạ Thịnh Hàm hỏi thăm.

“Cậu thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?”

Hạ Thịnh Hàm lắc đầu, mặc dù không đau nhưng có hơi mệt, cô nhìn Tôn Đồng.

“Áo của cậu chờ tôi về giặt sạch sẽ đem trả lại cho cậu”

Chuyện cô tới tháng chỉ có Tôn Đồng biết, nhưng lúc sáng sau khi cậu ta chạy về lớp thì Dư Gia Hứa xuất hiện ôm cô đi. Lúc thay đồ ra cô thấy ngay hông mình có một chiếc áo khác, mà áo nhỏ thế này chắc chắn không phải của Dư Gia Hứa, càng không phải áo cô thì chỉ có thể là áo của Tôn Đồng.

“Ai nha không cần khách sáo với tớ như thế, cậu khoẻ là tốt rồi”

Hạ Thịnh Hàm hơi nghiêng cổ hỏi lại.

“Vậy ư? Tôi còn chưa tính sổ với cậu, Tôn Đồng, kể cả lúc diễn kịch với hôm nay, cậu đem tôi đi bán cả hai lần”

Tôn Đồng phát huy năng lực giả ngốc.

“Đau đầu quá, úi, vô tiết rồi, bảo bối à chúng ta về lớp rồi nói sau được không?”

Nếu ở lại tiếp tục nói đề tài này, chắc chắn cô sẽ mất nghị lực mà khai ra Dư học thần thao túng phía sau mất.

Tiết tiếp theo là toán học do chủ nhiệm Lâm Tiêu Tiêu đứng lớp. Hạ Thịnh Hàm vốn học không tốt, đương nhiên nghe cũng không hiểu, rất nhanh liền cà vật cà vờ trốn sau lưng Tôn Đồng ngủ. Tôn Đồng hiểu ý, cả tiết cô đều ngồi thẳng lưng che chắn cho Hạ Thịnh Hàm, dù có mỏi cũng không dám nhúc nhích.

Hết tiết toán là tới tiết tự học, ban lớp chọn vẫn im ắng như thường, Dư Gia Hứa lúc này mới gõ tay Hạ Thịnh Hàm, cô khó khăn nâng mí mắt.

“Còn chưa tới mười hai giờ”

Dư Gia Hứa: “Sắp đến kỳ thi giữa kỳ, mà kiến thức của cậu quá kém”

Hạ Thịnh Hàm đưa tay che miệng ngáp ngủ: “Cho nên?”

Dư Gia Hứa mở tập tài liệu, lấy ra một tờ đề: “Phải học bất cứ khi nào cậu rảnh rỗi”

Hạ Thịnh Hàm biết cho dù cô không muốn thì cũng phải làm, ban nãy Dư học thần thả cửa cho cô ngủ nguyên một tiết đã là chuyện khó tin rồi, Hạ Thịnh Hàm nâng ghế kéo ngồi sát lại chỗ Dư Gia Hứa, cầm tờ đề lên dụi dụi mắt nói tỉnh bơ.

“Khó thế này ai mà biết làm”

Rồi cầm bút hí hoáy giải đề, miệng thì nói khó nhưng vẫn rất tập trung làm.

Dư Gia Hứa bên cạnh chăm chú nhìn cô, có lẽ đây là thời khắc anh nhìn cô gần nhất, có thể thấy rõ từng nét trên gương mặt cô, so với trình độ của cô chắc là đang gặp bài khó chưa biết làm, ấn đường thì chau lại suy nghĩ cách giải, miệng còn ngậm đầu bút cắn cắn lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp.

Ánh nắng chiếu vào khe cửa hắt lên người Hạ Thịnh Hàm khiến làn da cô càng thêm trắng nõn đầy sức sống.

Khoé môi Dư Gia Hứa bất giác chuyển động.

Lúc này Hạ Thịnh Hàm đưa thành quả mình cố gắng nãy giờ cho Dư Gia Hứa, một tay chống lên cằm tự tin dõng dạc lên tiếng.

“Xong rồi”

Dư Gia Hứa nhìn sơ qua, như mơ như thật hỏi lại cô một lần nữa.

“Chín câu bỏ còn một câu không biết làm, như vậy là xong rồi?”

Hết Chương 8.