Dư Hạ Tình Nồng

Chương 9: Cái tát trong nhà vệ sinh nữ

Tác giả: Mạn Mạn

Hạ Thịnh Hàm tiếp tục lý luận.

“Tôi đã nói là đề khó không làm được rồi, cậu còn muốn gì ở tôi chứ?”

Dư Gia Hứa đen mặt: “Đây toàn bộ đều là kiến thức của năm lớp mười, cậu nói không biết làm?”

Hạ Thịnh Hàm chẹp miệng: “Lâu như thế ai mà nhớ”

Dư học thần nghe như sét đánh bên tai, thật sự muốn bổ não cô ra xem bên trong chứa cái gì.

“Lâu? Còn chưa được nửa năm, cậu nói có thấy ngại không?”

Hạ đầu gấu rầu rĩ: “Không ngại”

*

Nửa tiếng sau của tiết tự học, ai nấy cũng đều chứng kiến cảnh tượng Dư Gia Hứa giảng bài cho Hạ Thịnh Hàm, rất ôn hoà cũng rất có kiên nhẫn. Anh hoàn toàn đem kiến thức toán của đầu năm học cao trung dạy lại cho cô từng chút một.

Hạ Thịnh Hàm cũng rất phối hợp, anh giảng cô nghe, anh hỏi cô trả lời, chẳng mấy chốc đến giờ giải lao, toàn bộ học sinh đều xuống canteen của trường để thư giãn. Riêng ban lớp chọn rất ít người đi, hầu như đều ở trong lớp tiếp tục làm bài tập.

Cố Manh Manh từ ngoài bước vào, hôm nay cô ta cột tóc lên cao, đến cả tay áo bình thường cũng xắn lên trông rất năng động. Vốn là mỹ nhân hàng đầu của trường, lại còn là em gái Cố Nghiêm nên khi xuất hiện liền thu hút không ít ánh mắt.

Cố Manh Manh cười tươi chạy đến bàn Cố Nghiêm.

“Anh hai, đi uống chút gì không?”

“Có, chờ anh chút”

Rồi quay sang vỗ vai Thừa Mộ Cảnh.

“Nghỉ chút đi lát nữa học tiết thực hành”

Cố Manh Manh từ đầu đến cuối vẫn chỉ duy nhất nhìn Dư Gia Hứa, cô đúng là muốn rủ anh đi, nhưng vì chuyện hôm bữa gây gổ với Hạ Thịnh Hàm trước mặt anh e là sợ anh còn giận nên không dám mở lời. Đành nhờ Cố Nghiêm giảng hoà giúp.

Cố Nghiêm tuy là thương em gái nhưng chuyện rành rành trước mặt là Cố Manh Manh gây sự trước, cô sai hoàn toàn, anh muốn bênh cũng không bênh được. Cố Nghiêm biết Cố Manh Manh thích Dư Gia Hứa từ bé, nhưng Dư Gia Hứa không thích Cố Manh Manh, điều đó anh càng thấy rõ.

Cố Nghiêm lấy cuốn sách vỗ lưng Dư Gia Hứa, hỏi:

“Cậu đi chung luôn không?”

Dư Gia Hứa không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chặp quan sát Hạ Thịnh Hàm làm một đề khác, anh lên tiếng.

“Không đi. À nhờ cậu lúc về mua giúp tôi một chai nước ấm”

Cố Nghiêm ừ đồng ý rồi kéo Cố Manh Manh ra ngoài, Thừa Mộ Cảnh cũng đi theo sau.

Cố Manh Manh vừa đi vừa càu nhàu.

“Tại sao anh không trực tiếp lôi anh Gia Hứa đi cùng? Hỏi làm gì cơ chứ”

Cố Nghiêm không vui trả lời em gái:

“Em cho rằng với tính cách của cậu ấy sẽ nghe theo ư? Cố Manh Manh em bao nhiêu tuổi rồi? Quen Gia Hứa bao nhiêu năm rồi còn không hiểu tính cậu ấy sao? Em thôi cái trò trẻ con doạ nạt người khác đi”

Cố Manh Manh mím môi, nước mắt chực trào như sắp khóc.

“Anh mắng em?”

Cố Nghiêm hết cách: “Anh nói để cho em tỉnh ra, còn không bỏ cái thói xen vào chuyện người khác thì ngay cả anh cũng không cứu được em đâu”

Nói rồi anh đi thẳng xuống sân trường, Thừa Mộ Cảnh từ đầu vẫn im lặng đột nhiên thở dài.

“Này Cố Nghiêm cậu không chờ Manh Manh sao?”

Cố Nghiêm bùng nổ đợt nữa.

“Mục đích của nó là đi cùng với Gia Hứa kia kìa, mình có hay không không quan trọng với nó”

Truyện được cập nhật duy nhất tại website: manmanhouse.wordpress.com

Lần này Hạ Thịnh Hàm giải đề tốt hơn lần đầu khá đáng kể, mặc dù mười câu không làm trọn vẹn, mỗi câu chỉ làm một nửa nhưng về lý thuyết mà nói, tất cả đều đúng, chỉ kẹt ở chỗ cô không biết cách áp dụng phương thức nào để giải cho chính xác.

Mà mỗi lần không biết làm cô đều nhờ Tôn Đồng giải hộ, nhưng rất nhanh đều bị ánh mắt lạnh nhạt của Dư Gia Hứa cảnh cáo.

Sau bốn mươi lăm phút tự học và mười lăm phút giải lao, chuông nhà trường vang lên lần nữa.

Tới tiết thực hành vật lý, ban lớp chọn ai nấy đều kéo nhau đi giành chỗ ngồi, thường thì hay xếp theo giống chỗ ngồi trên lớp, nhưng giáo viên dạy bộ môn này vô cùng dễ, ai ngồi ở đâu cũng được. Nên từ lâu các nhóm nào chơi thân với nhau mà trên lớp không được ngồi cùng đều rất tranh thủ tới tiết thực hành này mà ngồi cạnh nhau.

Một là dễ nói chuyện, hai là ngồi với bạn thân thì sẽ thoải mái hơn nhiều.

Hạ Thịnh Hàm cũng nhanh chân chạy vào ngồi cạnh Tôn Đồng, tỏ ý không muốn ngồi cùng ai kia một cách rõ ràng.

Tôn Đồng nói khẽ: “Tớ thấy nét mặt của Dư Gia Hứa rất tệ”

Hạ Thịnh Hàm nhún vai: “Không liên quan tới tôi”

Sau đó thầy hướng dẫn bộ môn bước vào, đầu tiên là nói về khai giảng học kỳ mới, cũng giới thiệu bản thân đôi chút để ai chưa biết còn nắm được, sau cùng là khởi động tiết học.

Hạ Thịnh Hàm nhanh chóng ghi nhớ tên, thầy Từ – Từ Nam.

Đối với học sinh giỏi thì những thứ thực hành đơn giản này vốn không là gì, nhưng đối với học tra như Hạ Thịnh Hàm, hết thảy đều mới lạ, từ thực nghiệm cho tới ghi bản tường trình, cô hoàn toàn không biết phải làm từ đâu.

Phút chốc đã nản chí, Hạ Thịnh Hàm theo thói quen nằm gục xuống bàn, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía Dư Gia Hứa đang ngồi một mình.

Đúng lúc anh cũng nhìn qua, nâng ngón tay ngoắc ngoắc cô lại.

Hạ Thịnh Hàm ngồi dậy nhìn trước nhìn sau, thầy Từ có lẽ đang chấm bài, còn Tôn Đồng thì chăm chú làm thí nghiệm rồi ghi ghi chép chép, cô thở dài lén lút đứng dậy ngồi sang bàn của Dư Gia Hứa.

Anh hỏi cô: “Gặp vấn đề?”

Hạ Thịnh Hàm liền gật đầu không che giấu: “Ừ, mấy cái này không hiểu”

Cô thất vọng: “Tôn Đồng chú tâm thế kia tôi cũng không muốn làm cậu ấy phân tâm”

Dư Gia Hứa xé ra một trang giấy nháp, nói: “Ở đây đề mỗi người không giống nhau, học lực của Tôn Đồng tuy giỏi nhưng nếu cậu ta chỉ cho cậu vừa thí nghiệm vừa ghi tường trình thì bài tập của cậu ta chắc chắn sẽ làm không xong”

Hạ Thịnh Hàm trố mắt hỏi lại: “Đề không giống ư? Tôi còn đang tính chép bài của cậu”

Dư Gia Hứa trả lời: “Tiêu chí lớp chọn tất nhiên phải khác lớp thường”

Hạ Thịnh Hàm một lần nữa rơi vào bế tắc, ước chừng một phút sau Dư Gia Hứa cầm bút gõ gõ vào tờ giấy ban nãy anh đã xé rồi nói với cô:

“Tập trung, nhìn vô đây”

Hạ Thịnh Hàm rũ mắt nhìn xuống, thấy chữ kèm số ghi vô cùng nhiều, học với Dư Gia Hứa hết một tiết tự học sáng nay cô cũng nhận ra được đây là nét bút của Dư Gia Hứa, chữ rất đẹp.

Cô nhìn anh hỏi: “Đây là gì?”

Dư Gia Hứa lấy bản tường trình còn trắng trơn của cô nhìn sơ qua một lượt, không nhìn cô đáp:

“Tôi đã ghi cho cậu tất cả đáp án mà phản ứng thí nghiệm sẽ xảy ra, nhìn đây”

Anh lấy bút khoanh tròn cùng gạch chân những chỗ mà mình nói tới, giải thích cho cô hiểu.

“Định luật Om cho đoạn mạch chứa nguồn điện, ta có: U = E – I (Ro + r) nên suy ra cái này, cái này và lập phương án sau”

Dư Gia Hứa tiếp tục chỉ cho cô làm cách giải và ghi báo cáo thí nghiệm.

Hạ Thịnh Hàm ngập ngừng hỏi lại: “Cậu… biết đề của tôi?”

Dư Gia Hứa chống một tay lên cằm, một tay cầm bút quay quay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ừ một tiếng.

“Dụng cụ trên bàn của cậu cùng với tờ tường trình nhìn là sẽ ra đề thôi”

Cô ú ớ: “Không cần làm thí nghiệm sao?”

Anh gật đầu: “Không cần”

Hạ Thịnh Hàm cũng không hỏi nữa, chăm chú làm nốt phần còn lại. Đúng là không làm thí nghiệm mà vẫn biết kết quả thì chỉ có thể là học thần, không hổ danh các giáo viên ai nấy cũng đều đề cao Dư Gia Hứa.

Cuối cùng làm xong môn thực hành vật lý, Hạ Thịnh Hàm nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa mới hết tiết.

Cảm giác lần đầu cô làm được bài tập của ban tự nhiên thật… không tin được!!!

Lúc này Tôn Đồng quay sang gọi khẽ:

“Thịnh Hàm, Thịnh Hàm”

Hạ Thịnh Hàm ngẩng đầu, đứng dậy đi về chỗ ngồi ban đầu mình đã chọn cạnh Tôn Đồng, Tôn Đồng kéo tay cô.

“Tớ muốn đi vệ sinh, cậu đi chung với tớ nha”

Hạ Thịnh Hàm khó hiểu: “Tại sao?”

Tôn Đồng bèn nói: “Mình sợ ma”

Thế là không đợi Hạ Thịnh Hàm từ chối, Tôn Đồng chạy lại bàn Dư Gia Hứa đem bài tập của mình cùng Hạ Thịnh Hàm nộp trước rồi xin giáo viên đi vệ sinh.

Thầy Từ tất nhiên là không từ chối.

Vừa ra bên ngoài, Tôn Đồng lên tiếng nói:

“Xin lỗi cậu, bài thí nghiệm vừa rồi mình không giúp được gì cho cậu”

Hạ Thịnh Hàm từ trước đến nay cũng chẳng phải là người hẹp hòi, thù dai nhớ kỹ mà tính toán với bạn bè. Hơn nữa chuyện học hành có kết quả tốt hay xấu cô cũng không quan tâm lắm, chỉ là đối với mẹ cô hay Dư Gia Hứa, Hạ Thịnh Hàm không muốn để họ thất vọng.

Dư Gia Hứa dụng tâm chỉ dạy cô như vậy, cô thật là có chút không nỡ từ chối anh.

Hạ Thịnh Hàm vừa đi vừa trả lời: “Chẳng có gì phải xin lỗi tôi cả”

Tôn Đồng hỏi tiếp: “Vậy bài thực nghiệm của cậu là Dư Gia Hứa giúp à?”

Hạ Thịnh Hàm ừ nhẹ.

Tôn Đồng nghe vậy liền thả lỏng tâm trạng, khoác tay cô vui vẻ.

“Đi nhanh thôi tớ mắc sắp không chịu nổi rồi”

Bây giờ đang là giờ học, ở đây căn bản không có ai ngoài Hạ Thịnh Hàm và Tôn Đồng, Hạ Thịnh Hàm thì không có thói quen đi vệ sinh ở trường nên cô đứng bên ngoài chờ Tôn Đồng.

Mà Tôn Đồng sợ ma, nhất quyết đòi Hạ Thịnh Hàm theo vào cho bằng được, cô hết cách, đành phải đứng trước cửa phòng canh cho Tôn Đồng giải quyết.

Đang tới kỳ kinh nguyệt nên đứng một hồi chân cô hơi tê, bụng cũng râm ran khó chịu.

Vừa muốn kiếm chỗ nào ngồi xuống cho thoải mái thì bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, đi vào là bốn nữ sinh, trong đó có một người Hạ Thịnh Hàm biết – Cố Manh Manh.

Hạ Thịnh Hàm cũng không muốn đụng mặt, lách người định đi ra ngoài nhưng lại bị ba nữ sinh phía sau Cố Manh Manh chặn lại.

Hạ Thịnh Hàm nhướn mi: “Muốn gì?”

Cố Manh Manh khoanh tay làm ra vẻ chị đại, mở lời không mấy thiện cảm.

“Tao muốn gì mày không biết sao?”

Cô ta đi tới gần Hạ Thịnh Hàm, cười nhếch miệng:

“Mày ngồi gần anh Gia Hứa tao không tính sổ với mày, nhưng mày không biết điều còn dám hôn anh ấy, hôm nay tại mày mà anh Cố Nghiêm mắng tao. Hạ Thịnh Hàm, mày nói có phải tao nên tìm mày không?”

Cô ta nói tiếp: “Ngày trước mày khiêu khích tao ở lớp, không ngờ tới có ngày hôm nay đúng chứ?”

Hạ Thịnh Hàm tặc miệng: “Nợ cũ nợ mới, muốn đánh nhau?”

Cố Manh Manh chưa kịp ra tay, cửa phòng vệ sinh bị mở ra lần nữa, Tôn Đồng hùng hổ lao đến chắn trước mặt Hạ Thịnh Hàm, giang hai tay bảo vệ.

“Các người ỷ đông hiếp yếu, Cố Manh Manh tôi nhất định báo cáo cậu lên nhà trường”

Hạ Thịnh Hàm kéo tay Tôn Đồng trách:

“Cậu bị ngốc à ra đây làm gì?”

Cố Manh Manh tính tình nóng nảy, không nói nhiều lập tức ra lệnh cho một nữ sinh đi cùng giữ Tôn Đồng lại, cô ta tát một cái lên má trái Tôn Đồng, lực rất mạnh.

“Không có chuyện của mày, cút ra chỗ khác”

Hạ Thịnh Hàm nhìn thấy Tôn Đồng bị đánh ngã xuống đất, cô tức giận lao tới tát Cố Manh Manh.

Giọng rít lên: “Mày là cái thá gì mà đánh cậu ấy”

Một nữ sinh tuỳ tùng khác thấy tình hình Cố Manh Manh không ổn liền la hét xông vào giúp, Hạ Thịnh Hàm xoay người nắm tóc nữ sinh đó rồi ấn mặt cô ta xuống bồn rửa tay. Nhấc lên nhấc xuống mặt cô ta liên tục đập vào thành bồn lạnh lẽo.

Hai nữ sinh còn lại cũng tham gia trận chiến, một kẻ ở đằng sau thừa dịp Hạ Thịnh Hàm không chú ý liền lôi tóc cô ngược về sau, nữ sinh đang giữ Tôn Đồng chạy lên, còn chưa tới gần Hạ Thịnh Hàm đã bị cô đạp vào bụng ngã lăn ra.

Tôn Đồng nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Cô liền chạy như bay về phòng thí nghiệm, hớt ha hớt hải báo cáo với Dư Gia Hứa.

“Có… có chuyện rồi?”

Dư Gia Hứa nhíu mày, nhìn đằng sau không thấy Hạ Thịnh Hàm đâu, rõ ràng là đi cùng Tôn Đồng cơ mà.

Tôn Đồng thở hồng hộc nói tiếp: “Đám Cố Manh Manh đang đánh nhau với Thịnh Hàm trong nhà vệ sinh”

Vừa dứt lời không chỉ mình Dư Gia Hứa chạy đi, mà Cố Nghiêm nghe tên em gái mình tiếp tục gây chuyện cũng lo lắng chạy theo, tất nhiên Thừa Mộ Cảnh cùng ban lớp chọn nghe có xô xát cũng theo hóng thị.

Đến nơi thật sự là một hỗn chiến trường, ba nữ sinh lạ mặt nằm ngổn ngang dưới đất. Người thì ôm bụng, người thì ôm đầu, kẻ còn lại thì nhăn nhó ôm mặt.

Dư Gia Hứa cùng đám người chạy vào, liền thấy Hạ Thịnh Hàm đang bóp cổ Cố Manh Manh ấn vào tường. Cố Nghiêm hoảng hốt chạy tới:

“Hạ Thịnh Hàm cô thả Manh Manh ra”

Nước mắt Cố Manh Manh thi nhau chảy xuống, cô ta bất lực nắm cổ tay Hạ Thịnh Hàm, giọng nói thều thào.

“Anh hai cứu em”

Hạ Thịnh Hàm dùng lực tay bóp mạnh hơn, cười nói: “Cứu? Mày gây chuyện rồi kêu người khác cứu mày?”

Cố Nghiêm xót em gái: “Thả nó ra đi, có gì từ từ nói”

Hạ Thịnh Hàm quát lớn: “Từ từ nói? Cậu nhìn mặt Tôn Đồng bị đánh thành ra thế kia còn bảo tôi từ từ nói?”

Dư Gia Hứa từ lúc Tôn Đồng chạy về nói anh đã thấy trên mặt cô hiện dấu bàn tay rất rõ, bây giờ còn có mảng đỏ li ti xuất hiện, rõ ràng là bị đánh rất mạnh. Hạ Thịnh Hàm cũng không khá hơn, tuy là đang chiếm thế thượng phong nhưng dù gì cũng là một chọi bốn, trên mặt cô có vài vết cào, đầu tóc thì bù xù, gần khoé môi còn có hơi rớm máu.

Cố Manh Manh là thảm nhất, đồng phục xộc xệch, mặt mũi bị đánh thêm cả nước mắt đầm đìa liền khiến lớp trang điểm trôi đi không còn gì. Ai cũng xì xầm to nhỏ bàn tán Cố Manh Manh.

Dư Gia Hứa nhấc chân đi tới gần Hạ Thịnh Hàm, kéo tay cô đang bóp cổ Cố Manh Manh xuống nắm chặt, anh lên tiếng.

“Manh Manh giao cho cậu”

Nói xong Dư Gia Hứa nắm tay Hạ Thịnh Hàm ra ngoài, lúc đi ngang đám đông anh dừng lại.

“Giải tán đi, hơn nữa chuyện này đừng để lớp khác biết”

Hạ Thịnh Hàm đảo mắt nhìn, thuận tay kéo theo Tôn Đồng đi cùng.

Lúc ba người đi vào một căn phòng khác, Hạ Thịnh Hàm lên tiếng hỏi:

“Cậu đưa tôi đến đây làm gì?”

Dư Gia Hứa không trả lời, để cô ngồi xuống ghế rồi quay người đi tới bàn khác lấy đồ.

Tôn Đồng nói: “Tớ biết phòng này, là phòng họp của hội đồng cán bộ học sinh”

Cô chỉ chỉ hộp tên khắc trên kính trước mặt Hạ Thịnh Hàm: “Chỗ cậu đang ngồi là bàn làm việc của Dư Gia Hứa”

Hạ Thịnh Hàm bán tín bán nghi quay bảng tên lại, hai hàng chữ màu xanh liền đập vào mắt cô.

Chủ tịch hội học sinh – Dư Gia Hứa.

Truyện được cập nhật duy nhất tại website: manmanhouse.wordpress.com

Cô nâng mắt lên nhìn, đã thấy Dư Gia Hứa cầm một hộp thuốc đi tới, đặt trên bàn, anh lấy băng keo cá nhân bóc lớp giấy đi, nói: “Quay mặt qua đây”

Rồi dán lên vết cào hơi có tia máu trên trán cô, mở tiếp lọ thuốc mỡ, Dư Gia Hứa lấy ra một chút rồi bôi lên gò má cô, Hạ Thịnh Hàm bị đau hơi rụt người.

Anh hơi khựng lại trấn an: “Sắp xong rồi”

Xử lý sơ qua vết thương cho Hạ Thịnh Hàm không mất nhiều thời gian lắm. Bôi xong Dư Gia Hứa đóng nắp lọ thuốc mỡ lại rồi ném qua cho Tôn Đồng.

Tôn Đồng biết thân biết phận tự mình làm, vừa xoa chỗ đau vừa xả cơn giận.

“Cố Manh Manh đúng là quá đáng, ỷ cậu có một mình mới dở thói côn đồ học đường. Mà Thịnh Hàm, cậu cũng ngầu thật đó, mặt Cố Manh Manh khi nãy bị doạ trông thảm hại hết sức, chắc từ giờ cậu ta không dám trêu cậu nữa đâu”

Hạ Thịnh Hàm đưa ánh mắt nhìn Dư Gia Hứa, nói: “Tôi không doạ, là Cố Manh Manh ra tay trước, tôi chỉ trả vốn thôi”

Tôn Đồng đứng dậy đi tới ôm vai Hạ Thịnh Hàm, nhẹ giọng khuyên can.

“Được rồi bảo bối mình cũng không sao, chúng ta về thôi, đã tan học rồi”

Hạ Thịnh Hàm hít sâu một hơi, đứng lên lấy cột tóc trong túi quần búi tóc cao cho gọn gàng, cô nói:

“Để mình đưa cậu về”

Hết Chương 9.