Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 148

Lúc nửa đêm, trong lối đi dài của bệnh viện im lặng, Thời Kinh Lan bình thản ngồi ngay ngắn trêи ghế, chờ đợi Hạ Chi Cẩn tính phí quay lại.

  Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Hạ Chi Cẩn nặng nề đi về phía ánh đèn nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

  "Cảm ơn ..." Hạ Chi Cẩn đứng yên trước mặt Thời Kinh Lan, cúi thấp cổ trước nay luôn cao ngạo xuống, thấp giọng nói.

  Dù sao đi nữa, Thời Kinh Lan nửa đêm cũng nên có thể đến kịp lúc như vậy, hơn nữa còn giúp cô liên hệ chuyển viện, lòng cô mang đầy cảm kϊƈɦ.

  Trong một thời gian, Hạ Chi Cẩn đã rất thân thiết với nàng, nàng còn tin tưởng cô thậm chí so với Thời Mãn cô còn giống con gái của mình hơn. Mặc dù Thời Kinh Lan không đáp lại nhiều, nhưng tận đáy lòng cô cũng thích thân cận như vậy. Nhưng giờ đây, mối quan hệ của họ có thể sẽ không bao giờ trở lại như xưa.

  “Mãn Mãn đâu?” Thời Kinh Lan hỏi.

  “Nàng uống say.” Hạ Chi Cẩn thu mắt, ôn tồn nói.

  Mặc dù Thời Mãn rất ham chơi, nhưng từ khi Hạ Chi Cẩn đến, Hạ Chi Cẩn không thích nàng uống rượu, nàng gần như bỏ rượu. Khi Thời Kinh Lan nghĩ đến những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nàng có thể sẽ hiểu những gì Thời Mãn đang làm.

  Nàng gác chân này vào chân kia, nhìn vẻ mặt Hạ Chi Cẩn, bất giác nhíu mày, sắc bén hỏi cô: "Ngươi sinh bệnh sao?"

  “Không có việc gì, chỉ cảm mạo một chút.” Hạ Chi Cẩn bình tĩnh đáp.

  Thời Kinh Lan phát lên một tiếng "À", súc tích nói: "Nếu thật sự ngã xuống, em gái của ngươi sợ là còn vất vả hơn bây giờ."

  Hạ Chi Cẩn đã bị chọc vào điểm yếu của mình. Cô nhìn Hạ Chi Kỳ đôi mắt đỏ hoe đang ngủ gục trêи ghế, hô hấp hơi ngưng trệ, vài giây sau, cô đáp: "Ta biết."

  Thời Kinh Lan nhìn bộ dạng quật cường của cô gái mà thở dài trong lòng. Nàng lấy trong túi ra một chiếc thẻ 1 màu bạc đưa cho cô, nàng thản nhiên nói: "Trong thẻ có hai mươi vạn, ứng trước đi."

Hạ Chi Cẩn máy móc đảo mắt, ánh mắt mệt mỏi rơi vào tấm thẻ đặt giữa hai ngón tay mảnh mai của Thời Kinh Lan. Cô nhìn xuống khuôn mặt lạnh lùng cùnh toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo của nàng, hàm răng nghiến chặt, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, suýt chút nữa không thở nổi.

  Từ chối?

      Tay Hạ Chi Cẩn nắm thành nắm đấm, đầu ngón tay bị cắt nhẵn nhụi vẫn cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay. Một lúc lâu sau, cô cười khổ, phản bội nhân phẩm, giang rộng lòng bàn tay, từ từ nhận lấy tấm thẻ từ tay Thời Kinh Lan, gian nan mà kiên định hứa hẹn nói: “Ta sẽ làm giấy vay nợ, cho ta một chút thời gian, về sau ta nhất định sẽ trả cho dì. "

  Thời Kinh Lan nghe vậy nheo mắt lại, nụ cười chế giễu đột nhiên nở ra trêи khóe môi. Nàng lạnh giọng hỏi: "Chi Cẩn, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ngươi vẫn là chủ động lợi dụng tài nguyên của Thời gia, vẫn là dựa vào Thời gia. Có một số việc không thể trả lại bằng tiền."

  Sắc mặt Hạ Chi Cẩn đột nhiên trở nên tái nhợt, dưới nhắc nhở của Thời Kinh Lan, ngay cả vòng eo vốn luôn thẳng của cô cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

  Thời Kinh Lan đã đúng. Cho dù trước đây cô có bao nhiêu nghiêm nghị muốn trở thành người như thế nào, thì giờ đây, bằng chứng đã kết luận - cô vẫn lợi dụng quyền lực của Thời gia, vẫn nhận tiền của Thời Kinh Lan.

  Có lẽ, trong mắt Thời Kinh Lan, cô là bạch liên không hơn không kém đúng không? Nhưng hoàn cảnh còn tốt hơn những người khác, nhìn em gái bơ vơ đang ngủ mà nghĩ đến người bà sinh tử trong phòng chăm sóc đặc biệt, thẻ trong tay như thế nào đều không trả lại được.

  Tâm cao ngất, thân là hạ tiện.

  Cổ Hạ Chi Cẩn họng nghẹn lại đau đớn, sương mù dần dần lấp đầy mắt cô. Cô còn đang phải vật lộn với cuộc sống như thế này, nói đến tình cảm thực sự là quá xa hoa.

  Ngay cả bản thân mình cũng phải nhìn xuống xương sống của mình, tại sao lại nói người khác xem thường cô? Cô ngẩng đầu chớp chớp mắt, cố nén nước mắt, nghẹn ngào lặp lại lời hứa: “A di, đây là khoản cho vay, ta nhất định sẽ trả lại."

  Ánh mắt Thời Kinh Lan dần dần trở nên sâu hơn. Sau một lúc, nàng tỏ vẻ bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh hỏi Hạ Chi Cẩn: "Nếu ngươi nhất định muốn vay thì có thể. Tốt thôi, đó là vay, nhưng việc vay mượn của ta là có điều kiện."

  Dừng một chút, nàng nói thêm: "Hai điều kiện, ngươi chọn một. Một là rút khỏi làng giải trí, học kỳ sau sẽ cùng Mãn Mãn đi du học. Tiền vi phạm hợp đồng, đơn xin học, học phí cùng chi phí sinh hoạt sẽ do Thời gia gánh vác. Bà nội cùng em gái ngươi thì không cần lo lắng, Thời gia sẽ chiếu cố. Ngươi chỉ cần đi cùng Mãn Mãn, chiếu cố cho nó là tốt rồi. Sau khi tốt nghiệp, ngươi có thể chọn vị trí trong Thời Tinh nếu muốn. Điều kiện thứ hai, hiện tại cùng Thời Mãn chia tay, đừng trì hoãn nhau. "

  Hạ Chi Cẩn nghe vậy cả người run rẩy, không thể tin được nhìn Thời Kinh Lan. Hoảng sợ, tức giận cùng phiền muộn hiện lên trong mắt cô, cô mở miệng như muốn phản bác cái gì đó, nhưng cuối cùng, lại nghiến răng, cười khổ rồi im lặng.

  Rời khỏi làng giải trí, làm con chim hoàng yến thực bị giam cầm bên cạnh Thời Mãn sao? Từ đó về sau, nằm thẳng người mặc cho người chế giễu sao? Từ đó trở đi có phải là mặc người xâu xé sao? Cô vừa nhìn thấy rõ em gái cô như vừa cử động một chút đã tỉnh dậy nhưng lại nhắm mắt giả vờ ngủ, cô như thế nào lại không nói ra câu nào cho tốt. Cô đã thế này rồi, còn Chi Kỳ thì sao? Chi Kỳ cũng muốn vì cô mà biến mình giống như thế này sao? Có lẽ, nàng thực sự có con đường riêng của mình.

  Thời Kinh Lan thấy cô có chút do dự lại rất thất vọng. Nàng bình tĩnh nói: "Chi Cẩn, ngươi biết không? Ngươi giỏi mọi thứ, nhưng có một điều đặc biệt không tốt."

  “Chính là quá kiêu ngạo, không hiểu thế sự.” Thời Kinh Lan thở dài.

   Cô gái này có thể coi là nàng nhìn lớn lên, biết quá rõ tính tình của Hạ Chi Cẩn, cho nên ngay từ đầu, nàng đã không nghĩ cô ở cùng Thời Mãn.

  Thời Mãn là người kế vị của Thời Tinh, kiếp này Thời Mãn định mệnh không thể sống thanh nhàn như những người bình thường khác, bình đạm trêи người là do Thời gia ban cho, cũng là bẩm sinh.

  Nếu Hạ Chi Cẩn được sinh ra cùng Thời Mãn ở bên nhau, cô đã được định sẵn để chịu đựng áp lực cùng tổn thương mà vầng hào quang của Thời Mãn mang lại. Loại áp lực cùng tổn thương này không phải do chính mình đưa ra, sẽ có vô số tiếng nói bên ngoài, hơn nữa cũng sẽ tiếp tục kéo dài.

  Hạ Chi Cẩn, quá ưu tú, quá kiêu ngạo, quá hiếu thắng, không phải là người có thể cam tâm chịu đựng lâu dài để trở thành một người không có tên của chính mình. Cho dù nàng không cố ý ngăn cản, trong suốt thời gian yêu đương cuồng nhiệt, tích tụ theo thời gian, thì sớm muộn gì Hạ Chi Cẩn cũng gục ngã mà rời đi.

  Khi Thời Mãn ở bên cô, rất dễ bị tổn thương. Đầy nhiệt huyết không nhất thiết dẫn đến những khát vọng không thể lay chuyển. Giống như lúc trước nàng đã làm theo cách của mình, nhưng cuối cùng lại không nhận được kiên trì của đối phương. Gia thế, đẳng cấp, đây là thứ mà chỉ chính mình buông xuống mới thực sự vượt qua.

  Nàng thậm chí còn tự hỏi Hạ Chi Cẩn có lý trí đến vậy không, cô có yêu Thời Mãn đến vậy. Từ cám dỗ đầu tiên, nàng đã thất vọng. Trong mắt Thời Mãn, tình yêu lớn hơn cả bầu trời, nhưng trong mắt Hạ Chi Cẩn, thứ nhất là ân tình lớn hơn Thời Mãn. Thứ hai, lòng tự trọng lớn hơn thoải mái của Thời Mãn. Thứ ba, tự do vẫn lớn hơn Thời Mãn.

  Trong trái tim của Thời Mãn, Hạ Chi Cẩn luôn là vị trí đầu tiên, trong trái tim của Hạ Chi Cẩn, Thời Mãn vẫn xếp sau nhiều thứ khác ngoại trừ những người thân thiết với cô.

  Vì Hạ Chi Cẩn không thể vượt qua rào cản trong lòng mới do dự như vậy, vì không thể kéo dài, hơn nữa cả hai sẽ không hạnh phúc, tổn thương sớm muộn sẽ đến, vậy thì đau dài không bằng đau ngắn, để cho nhau một con đường lui.

  “Vậy thì chia tay đi.” Thời Kinh Lan lạnh lùng kết luận.

*

  Tiếng bạt tay trong trẻo vang lên đột ngột giữa không gian tĩnh lặng buổi sớm.

  Lâm Mẹ hai mắt đỏ hoe, bà gần như dùng hết sức lực trêи toàn thân tát mạnh vào mặt Tiêu Uyển Thanh, người mà bà từng coi như người thân. Lòng bàn tay bà dừng lại trêи không trung, khẽ run lên vì dùng sức quá mức.

  Tiêu Uyển Thanh không kịp phòng bị mà ăn một cái tát, khoang miệng xộc lên mùi máu tanh nồng nặc, trêи khuôn mặt trắng bệch xuất hiện vết sưng đỏ, khiến nàng sửng sốt. Tai nàng ù đi, mắt trong phút chốc trở nên đen láy, nghiêng đầu, đôi mắt đỏ hoe, hổ thẹn không dám che lại.

Đây là điều nàng đáng được nhận, nàng có lỗi với Lâm mẹ.

  Lâm Tiễn không bao giờ nghĩ  mẹ cô luôn luôn hiền lành lại thực sự làm như vậy, cô đã bất cẩn không phản ứng kịp thời. Tiếng bạt tay rầm rộ rơi vào mặt Tiêu Uyển Thanh và cả trái tim Lâm Tiễn. Hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cô gầm lên: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?!" Cô quỳ xuống, vươn tay ôm lấy khuôn mặt của Tiêu Uyển Thanh để xem thương thế của nàng: "Phán Phán ..."

  "Không có việc gì ..." Dưới mí mắt của Lâm mẹ, Tiêu Uyển Thanh không dám cùng Lâm Tiễn thân mật quá mức.

  Nơi nào không có việc gì? Lâm Tiễn nhìn thấy trêи khuôn mặt trắng nõn của nàng có chút đỏ cùng sưng tấy, trái tim đột nhiên như bị kim châm, khóe mắt rơi lệ.

  Cô quay đầu đối Lâm Mẹ trừng lớn mắt: "Mẹ, mẹ quá thô lỗ. Làm sao, làm sao có thể động tay..."

  Cô chưa kịp nói xong, một tiếng "bốp" khác vang lên trong không khí.

  Lâm Mẹ nói năng hùnh hồn chất vấn con gái, trong lòng như có lửa đốt, vừa đau vừa bực, vừa hận vừa giận, tát cho Lâm Tiễn một cái tát này. Bà chưa bao giờ dạy Lâm Tiễn bằng hình phạt thể xác, nhưng hôm nay, cơn tức giận của bà đã lên tới đỉnh đầu, bà muốn đánh thức Lâm Tiễm, để cô xem cô đang làm gì.

  Nhưng cuối cùng, cái tát của bà rơi vào sườn mặt cùng tai của Tiêu Uyển Thanh, người đã phản ứng để bảo vệ Lâm Tiễn.

  Tiêu Uyển Thanh ôm Lâm Tiễn, nghiến răng cố gắng không rêи rỉ. Đầu óc nàng, tai nàng, giống như có thứ gì đó đang nổ vang, hai má nóng bừng, giống như không khí cũng khiến nàng phát đau.

  Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh đang nhăn mày tỏ vẻ đau đớn trước mặt mình, khóc một tiếng, nghẹn ngào nói: "Phán Phán, con không cần dì bảo vệ!"

  Cô đứng dậy, đến trước mặt Tiêu Uyển Thanh, nắm chặt tay, gào khóc với Lâm Mẹ: “Mẹ, mẹ thật quá đáng, tất cả đều là lỗi của con, mẹ có chuyện gì thì hướng tới con. Có chuyện không liên quan gì tới Tiêu a di cả, mẹ dựa vào cái gì lại đánh dì."

  Tai của Tiêu Uyển Thanh ù đi đến nỗi nàng không thể nghe thấy Lâm Tiễn đang nói gì, nhưng nàng ngay lập tức nắm lấy Lâm Tiễn, kêu lên: "Tiễn Tiễn, không cần ..."

  Lâm Mẹ nhìn Lâm Tiễn đang cố chấp trừng mắt nhìn mình, nhìn Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh giống nhìn đôi uyên ương, khổ sở run rẩy, hai mắt trở nên đen kịt.

  "Dựa vào cái gì? Lâm Tiễn, sao con lại hỏi mẹ?" Lâm Mẹ lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng. Đây là cô con gái đã là viên ngọc quý trong lòng bàn tay bà suốt 19 năm.

  "Lâm Tiễn, mẹ là mẹ của con! Mẹ đánh cô ta, thế nào, con muốn đánh lại mẹ sao?" Giọng nói của Lâm Mẹ cũng mang theo nức nở thê lương.

  "Mẹ ..." Lâm Tiễn nghẹn ngào gọi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Mẹ vốn luôn tỏ ra kiên cường khóc lóc, cũng không cảm thấy dễ chịu.

  "Thế nào? Không đánh đúng không?! Nếu không đánh, con cứ việc cùng mẹ trở về đi!" Lâm Mẹ nghiến răng nghiến lợi nói, vươn tay kéo Lâm Tiễn.

  Lâm Tiễn kéo Tiêu Uyển Thanh giãy dụa: "Con sẽ không đi, mẹ, mẹ bình tĩnh đi, chúng ta cần phải nói chuyện."

  Nhưng Lâm mẹ lại một bạt tai, chỉ kéo cô ra khỏi giường, như muốn kéo ra khỏi hang động ma quỷ này. "Không có chuyện cần phải nói."

  "Tỷ tỷ ..." Tiêu Uyển Thanh có chút choáng váng muốn nôn, nhưng vẫn nhịn xuống, cố gắng xoa dịu căng thẳng giữa Lâm Mẹ và Lâm Tiễn.

  Nhưng mà, khi Lâm Mẹ nhìn thấy động tác kéo Tiêu Uyển Thanh, bà càng trở nên phát bạo: “Lâm Tiễn, con có nghe mẹ nói không, mẹ nói con cùng mẹ trở về!” Lâm Mẹ tức giận tăng âm lượng lên.

  Ngay sau đó, bà choáng váng, cơ thể bà đột ngột rung lên, gần như ngã xuống đất.

  Lâm Tiễn sửng sốt trong chốc lát, không quan tâm vùng vẫy, theo bản năng nhảy ra khỏi giường đỡ bà, lo lắng kêu lên: "Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy..."

  Tiêu Uyển Thanh cũng hoảng sợ bước ra khỏi giường để đỡ bà.

  Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, Lâm mẹ đã đứng vững. Sắc mặt tái nhợt, thể xác lộ rõ

vẻ không thoải mái, nhưng lại có vẻ cực kỳ chán ghét, lập tức tránh đi ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh.

  Lâm Mẹ lắc đầ, nắm chặt tay Lâm Tiễn, yếu ớt nhấn mạnh: "Lâm Tiễn, con không muốn làm mẹ tức chết thì hiện tại theo mẹ trở về."

  “Mẹ!” Lâm Tiễn bất lực gọi bà. Làm sao cô có thể bỏ đi khi nhìn thấy người yêu của mình đang chật vật.

  Tiêu Uyển Thanh cảm thấy Lâm Mẹ lúc này mang theo vẻ chán ghét nhìn mình, giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim nàng, con dao cứa vào tim nàng, đau đớn khiến nàng gần như không thở nổi. Thì ra yêu người lại bị chán ghét, cảm giác là vậy. Nàng gần như nghĩ rằng mình đã quên.

  Môi của nàng cắn đầy vết máu, nhìn Lâm Mẹ cùng Lâm Tiễn, nhắm mắt lại, an ủi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, trước cùng mẹ con trở về đi."