Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 149

Lâm Tiễn như bị dao cắt trúng tim nhìn lại, liếc mắt nhìn hai má sưng tấy của người yêu cũng như lá trước gió, nghiến răng nghiến lợi: "Con sẽ không đi."

  Cô ôm Lâm Mẹ đang có vẻ choáng váng cùng có chút yếu ớt, trong mắt đẫm lệ lo lắng, vẫn không chịu buông ra, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Mẹ, chuyện đã đến nước này, có chuyện gì con về với mẹ cùng nhau giải quyết được không. Mẹ bình tĩnh đi, ba người ngồi xuống cùng nói chuyện. "

  "Con nói xem làm sao mẹ có thể bình tĩnh! Lâm Tiễn! Con làm mẹ quá thất vọng." Lâm Mẹ rống lên, bà hất tay Lâm Tiễn ra, thân mình lắc lư một chút. Không biết có phải do thiếu ngủ không. Hôm qua, bà đã thức cả đêm, không uống được giọt nước nào trong hơn mười tiếng đồng hồ, quá mệt mỏi hoặc là tuột huyết áp, cho nên bà cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể suy nhược.

  Đôi măt đỏ hoe nhìn đứa con gái kiên cường không chịu khuất phục cùng bằng hữu tốt trước mặt, bà chợt cười khẩy một tiêng, càng cười càng khó coi. "Quên đi, quên đi, mẹ quản không được đúng không? Lâm Tiễn, coi như mẹ nuôi không con mười mấy năm đi. Về sau, con tự giải quyết cho tốt đi." Trêи mặt bà đầy nước mắt, hết hy vọng quay lại quyết định rời đi.

Ý tứ trong lời nói của Lâm Mẹ, Tiêu Uyển Thanh cùng lâm Tiễn đều hiểu rõ.

  Lâm Tiễn đứng sau lưng Lâm mẹ, nhìn chằm chằm mẹ cô, nắm chặt tay, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô mở miệng than khóc muốn giữ mẹ lại, đưa tay ra ôm để bà không nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng cuối cùng cổ họng cô đau nhói, khóc đến thở hổn hển, cô chỉ biết nghẹn ngào "Mẹ". Bàn tay cô duỗi ra không chạm vào Lâm Mẹ, mà từ từ rụt lại.

  Cô tin lời nói của mẹ cô bây giờ chỉ là do tức giận, máu mủ tình thâm, bình tĩnh lại, họ luôn có thể nhận được sự tha thứ. Mặc dù mẹ cô rất nghiêm khắc, Lâm Tiễn cũng rất rõ ràng tình yêu cùng nuông chiều bản thân từ khi cô còn nhỏ, cô vô cùng cảm động.

  Cho nên, cô nhìn Lâm mẹ chưa bao giờ suy sụp như vậy, cô cảm thấy mình như bị kim đâm, cảm giác áy náy gần như sắp thở không nổi.

  Nhưng Tiêu Uyển Thanh đã chịu một lần bị từ bỏ mà tổn thương, làm sao cô có thể nguyện ý quyết định như vậy để nàng bị từ bỏ một lần nữa.

  Tình trạng thân thể hiện tại của Lâm Mẹ có vẻ không được tốt cho lắm, Lâm Tiễn lo lắng bà sẽ đi về một mình. Cô nức nở mở miệng nói với Lâm mẹ đã đi tới cửa phòng, đợi lát nữa cô kêu ba ba đi đón.

  Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Tiêu Uyển Thanh đã nắm lấy tay cô.

  Lâm Tiễn cúi đầu, nhìn thấy người yêu đang quỳ sau lưng cô, ngước nhìn cô, một giọt nước mắt pha lê lấp lánh trong đôi mắt ướt, nụ cười dịu dàng nở trêи môi.

  Những giọt nước mắt mà Lâm Tiễn kìm lại được đột nhiên rơi xuống. Cô đưa hai tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy gò má bị thương của Tiêu Uyển Thanh, dùng ngón tay cái lau nước mắt, đôi môi run rẩy nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, Phán Phán, con không bảo vệ được dì. Con không làm được. Thực xin lỗi……"

  Tiêu Uyển Thanh hít hít cái mũi, cố gắng kìm lại tiếng khóc của mình, lắc đầu giải thích: “Không phải, Tiễn Tiên.” Nàng vươn tay ra, từ từ ôm lấy Lâm Tễn, giống như đang ôm bảo bối sắp đánh mất lưu luyến mà trân trọng. Nàng áp má không bị thương vào lòng Lâm Tiễn, lắng nghe nhịp tim của người yêu đang đập, nước mắt dần thấm ướt quần áo Lâm Tiễn. Nàng thì thầm: "Không sao đâu, Tiễn Tiễn. Cảm ơn con đã kiên định, cảm ơn con đã yêu dì, cảm ơn con đã cho dì biết, dì đã không chọn sai."

  Lâm Tiễn ôm nàng lại, nước mắt rơi trêи tóc nàng. Cô nghĩ, thực xin lỗi, thực xin lỗi mẹ, con thực sự không thể, không thể buông nàng ra.

  Nhưng Tiêu Uyển Thanh lại chậm rãi ngẩng đầu, buông cô ra, ánh mắt ôn nhu có chút kiên định nói: "Tiễn Tiễn, đưa mẹ con về trước."

  Lâm Tiễn đau đớn nhìn Tiêu Uyển Thanh. Cuối cùng, cô quay đầu lại, khàn khàn mà nhẫn tâm nói, "Quên đi, Phán Phán."

  Cô nói: "Phán Phán, có thể sau bước thỏa hiệp này, sẽ có một bước thỏa hiệp khác. Chúng ta không thể lui."

  Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú ái nhân trẻ tuổi cùng kiên định, đôi mắt nhu tình như nước. Nàng lắc đầu, khàn giọng nói: "Tiễn Tiễn, cha mẹ không phải kẻ thù của chúng ta. Thỏa hiệp không phải là đầu hàng, mà là biểu hiện của tình yêu thương lẫn nhau. Yêu thương cùng thấu hiểu lẫn nhau. Có lẽ sẽ phải giằn co một thời gian. Thời gian cuối cùng sẽ giải quyết mọi thứ. Chúng ta nhất thời đừng cố chấp trong thời gian này." Nàng nhìn Lâm Tiễn chấp nhất giống như nàng đã nhìn thấy chính mình trước đây, chưa bao giờ do dự. Nàng đau lòng, tâm ấm lại có chút sợ hãi.

  Có rất nhiều điều trong cuộc sống mà nàng sẽ không bao giờ ngờ tới. Đó giống như cách nàng sẽ nghĩ ngày nào đó nàng sẽ xách hành lý rời khỏi nhà, lúc quay đầu thế nhưng thực sự chính là quyết biệt.

  Quá khứ giống như tái hiện, nàng nghe Lâm Mẹ lời nói dứt khoát, nhìn Lâm Tiễn kiên định cố chấp đối, lòng nàng run lên.

  Nàng khẽ nhắm mắt lại nghiêm túc hứa hẹn: "Tiễn Tiễn, dì không sao, con đừng lo cho dì. Hôm nay con trước đưa mẹ con trở về đi. Con đừng sợ, khi nào bình tĩnh hơn một chút, dì sẽ đi đón con."

  Lâm Tiễn cắn cắn môi, đỏ mắt nhìn nàng, không lên tiếng.

  “Tiễn Tiễn, nếu hôm nay mẹ con xảy ra chuyện gì, cả đời này dì sẽ không yên tâm, con cũng sợ hãi phải không?” Tiêu Uyển Thanh khổ sở nói. "Tiễn Tiễn, đáp ứng dì, hòa hoãn môkt chút, cùng bọn họ hảo hảo nói chuyện."

  Lâm Tiễn cổ họng chuyển động, nắm tay dần dần nắm chặt.

  Tiêu Uyển Thanh nở một nụ cười thật tươi trong nước mắt, hôn lên môi Lâm Tiễn thật cẩn thận, xuống giường nhặt áo khoác bên cạnh giường mặc cho cô, nắm tay cô đi ra ngoài.

  Lâm Tiễn đứng yên tại chỗ, đôi mắt to đẫm lệ nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.

  Nàng đích thân tiễn người yêu rời đi, lao tới một tương lai không xác định, trái tim của Tiêu Uyển Thanh giống như bị xé ra thành nhiều mảnh, rỉ máu. Nhưng mà, nàng làm sao có thể cho phép bản thân ích kỷ chiếm hữu, lại có thể tàn nhẫn khiến Lâm Tiễn sẽ cảm thấy hối hận.

  Nàng không kìm được mình, trong giọng nói mơ hồ có một tiếng nức nở, nhưng nàng vẫn kiên quyết khẩn cầu: "Tiễn Tiễn, làm ơn, đừng để hối hận như dì. Nếu không, dì sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bản thân mình."

  "Phán Phán ..." Lâm Tiễn có chút giọng mũi nặng nề gọi nàng.

  “Đi thôi.” Tiêu Uyển Thanh một tay nắm chặt thành quả đấm, tay kia vững vàng nắm lấy tay Lâm Tiễn, dỗ dành cô: “Tiễn Tiễn, dì tin con có thể cho dì một tình yêu diễm phúc, con cũng tin đúng không? Vậy chúng ta nên tranh thủ đi."

  Lâm Tiễn cố chấp giằng co với Tiêu Uyển Thanh một lúc, nhìn thấy kiên định trong mắt Tiêu Uyển Thanh, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, cô nghiêm túc lau nước mắt trêи mặt mình, sải bước đến trước mặt Tiêu Uyển Thanh, ôm chặt lấy nàng. Ôm nàng trong vòng tay, bên tai nàng hứa hẹn: "Con tin, dì phải luôn tin tưởng ở con. Phán Phán, con sẽ không bao giờ lùi bước, con sẽ không bao giờ muốn. Đáp ứng con, nhớ đắp đá ở mặt. Lần sau đừng ngốc như vậy nữa."

   Lâm Tiễn kề sát thì thầm vào tai đã nhận hai cái tát, vẫn còn ù bên tai, thật ra Tiêu Uyển Thanh không nghe thấy Lâm Tiễn đang nói gì. Nàng chỉ nhẹ nhàng xoa má mình theo bản năng, khẽ gật đầu trong sự mong đợi của Lâm Tiễn.

Nàng đưa Lâm Tiễn ra cửa, nghe lời hứa hẹn của cô "Đợi con trở lại" rồi vẫy tay nở nụ cười.

  Lâm Tiễn nhìn lại ba lần, bóng dáng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Uyển Thanh. Ánh sáng trong mắt nàng dần mờ đi khi nữ hài bước đi. Nàng nhìn lối đi trống trải đứng đó hồi lâu, đột nhiên như không kìm được nữa, mềm nhũn ngã xuống đất. Ủy khuất, tuyệt vọng, tội lỗi, sợ hãi, khuất nhục, cảm xúc lẫn lộn, đầy những lỗ thủng trong trái tim nàng. Tiêu Uyển Thanh cúi đầu, tự ôm lấy mình, nước mắt tuôn rơi.

Mỗi năm đều giống ngày hôm nay, mỗi tuổi đều giống ngày hôm nay.

  Rõ ràng là đêm qua hai người vẫn cười đùa vui vẻ, vẫn hoạch định tương lai, giống như chỉ còn một bước nữa thôi, hạnh phúc đang ở trước mặt, đang ở trong tầm tay. Nhưng chỉ qua một đêm, thế giới đảo lộn, mọi kỳ vọng cùng ước mơ giống như mất hết.

  Đó là số phận, hay là trừng phạt lòng tham của nàng? Nàng cả đời này, hạnh phúc giống như chỉ cách nàng một bước chân, lại cố tình nằm ngoài tầm tay không thể với tới sao?

*

  Trong căn biệt thự của Thời gia, Thời Mãn đau đầu thức dậy. Nàng mờ mịt một lúc, rồi đột nhiên quay sang nhìn chỗ nằm bên cạnh.

  Chi Cẩn đâu ?!

  Ký ức cơn say rất rời rạc, nhưng nàng vẫn mơ hồ nhớ Chi Cẩn đã trở về. Sau đó hai người giống như đã cãi nhau? Sau đó ... Sau đó nàng không nhớ gì cả.

  Nàng ngồi dậy, nhìn thấy chiếc vali cạnh cửa, nàng càng chắc chắn đó không phải là mơ, trí nhớ của nàng là chính xác. Nhưng không có dấu vết của Chi Cẩn ngủ bên giường ...

  Thời Mãn không rảnh lo khoác áo ngủ, nhảy ra khỏi giường, chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa chạy vừa nhẹ giọng kêu tên Hạ Chi Cẩn. Nhưng nàng chạy từ lầu hai xuống lầu một, lần lượt tìm kiếm mà không thấy Hạ Chi Cẩn đâu cả.

     Thời Mãn đột nhiên hoảng sợ. Hôm qua nàng uống sau có làm gì đó quá đáng không?

  Nàng vội vàng chạy về phòng để lấy điện thoại. Chạm vào điện thoại nhìn vào màn hình không sáng lên, nàng tức giận nhớ ra điện thoại của mình đã hết pin. Nàng vội vàng cắm bộ sạc với điện thoại, bật nó lên, nóng lòng chạy xuống lầu một lần nữa gọi điện thoại cho Hạ Chi Cẩn.

  Vừa bước xuống cầu thang, cửa phòng bị đẩy ra. Nghe thấy giọng nói đầu tiên, không nhìn thấy người, Thời Mãn mong đợi vô thức gọi: "Chi Cẩn!"

  Nhưng một giọng nữ nhàn nhạt đã phá tan ảo giác của nàng, đáp lại nàng: “Là ta.” Thời Kinh Lan xách túi, bình tĩnh mở cửa.

  Nhìn thấy Thời Mãn mặc độc một chiếc áo ngủ mỏng, đi chân trần, Thời Kinh Lan cau mày, có phần bất mãn: "Sao lại ăn mặc thế này?"

     Thời Mãn ủ rũ thở dài, không giấu giếm thất vọng: “Là mẹ.” Nửa giây sau, nàng giống như thất vọng không trả lời câu hỏi, “Mẹ, mẹ vừa trở về sao? Mẹ có thấy Chi Cẩn không? Tối qua nàng mới đã trở về, nhưng bây giờ con không thấy."

  Thời Kinh Lan biểu hiện phức tạp trong chốc lát, nhìn Thời Mãn không biết gì, một tia lo lắng thoáng qua trong mắt nàng. “Chi Cẩn đang ở bệnh viện.” Thời Kinh Lan trả lời thẳng thừng. "Bà của nàng gặp chuyện, không tốt lắm."

  Lòng Thời Mãn lộp bộp lên một tiếng, đôi mắt nàng lập tức đỏ lên. Nàng nức nở, sốt sắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Làm sao vậy? Lần trước đi khám bà nội vẫn rất khỏe mạnh mà. Chi Kỳ cùng Chi Cẩn đâu? Hai người đều đang ở bệnh viện sao? Bệnh viện nào?" Yêu ai yêu cả đường đi, mặc dù Thời Mãn chưa bao giờ nói rõ ràng, nhưng nàng đã coi họ như người thân của mình. Hơn nữa, Hạ Chi Cẩn đau nàng cũng đau, nghĩ đến việc Hạ Chi Cẩn phải hoảng sợ đến mức nào, trái tim nàng như bị dao cắt.

  “Đột nhiên bị xuất huyết não, bọn họ ở bệnh viện huyện, đã liên hệ chuyển viện. Hôm nay hoặc ngày mai tình hình ổn định một chút, sẽ được chuyển đến bệnh viện thành phố của chúng ta.” Ngay khi giọng nói của nàng rơi xuống, Thời Mãn xoay người nhanh chóng chạy lên lầu.

  Không cần nghĩ tới, Thời Kinh Lan cũng có thể đoán được Thời Mãn hẳn là đi thay quần áo sẵn sàng tới đó. Nàng trong lòng có chút khổ sở, đối với tình yêu này, Thời Mãn hết mực chân thành, nhưng Hạ Chi Cẩn quá mức do dự, nghĩ đến quá nhiều thứ.

  Như vậy hai người tiếp tục bị mắc kẹt trong ngõ cụt của chính mình, tiêu hao tình cảm cùng nhiệt huyết của nhau, sớm muộn gì cũng hận nhau. Lùi lại một bước, từng người trải qua, từng người trưởng thành, về sau còn có thể có vô số khả năng.

  Nàng không biết nhiều năm sau, sau khi nói cho Thời Mãn biết chuyện này, Thời Mãn có trách nàng hay không. Nhưng ít nhất, vào lúc này, nàng nghĩ mình đã đưa ra quyết định thích hợp nhất cho bọn họ.