Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 21: Gặp Lại Anh Trai Kiếp Trước 1

Hàn Nhất Nhất suốt buổi sáng giải thích với Lãnh Cầm lại bị cô ấy chọc tức giận với vẻ mặt như muốn nói, tưởng tui mù à?

Hết cách, cô chỉ có thể để cô ấy nghĩ gì thì nghĩ.

Qua buổi trưa tới buổi chiều, Hàn Nhất Nhất đang chuẩn bị nằm ngủ thì bị tiếng điện thoại đánh thức.

Tật xấu của cô là lúc mình chuẩn bị ngủ lại bị làm phiền thì tức tình sẽ khó chịu cực kì.

Không nhìn tên ai hiển thị trên danh bạ đã cọc cằn nói.

" Tên điên nào phá hoại giấc ngủ của bà?"

Năm giây sau, tiếng nói quen thuộc theo đó là tiếng cười khẽ vang lên khiến cô giật mình quăng luôn điện thoại.

" Là anh."

Lúc này Hàn Nhất Nhất mới nhìn rõ tên được hiển thị trên màn hình Q.Q.

Run tay cầm lên điện thoại, trả lời gượng gạo ngại ngùng: " Em..

em nói nhầm."

Kim Dạ đầu dây bên kia lại không bỏ qua lần trêu gẹo này với cô, nói: " Anh là tên điên..

hửm? Vậy em có vị hôn thê là tên điên rồi, gu em mặn thật đấy."

"..."

Cái tên này, cô ghim hắn rồi nha :) Hàn Nhất Nhất từ chối cho ý kiến.

Kim Dạ không trêu chọc cô nữa, nói sang chuyện khác: " 30 phút nữa, anh dưới nhà em."

Chưa cho cô trả lời đã cúp máy.

Hàn Nhất Nhất lúc đầu buồn ngủ thì bây giờ đã tỉnh táo lại x100 rồi.

Cô rời giường tiến tới tủ quần áo, mở tủ ra lấy hết những bộ đồ trong đấy ra hết.

Mặc dù hắn nói nhờ cô chút chuyện nhưng dù gì cũng coi như lần đầu tiên hẹn hò với hắn thì phải làm cho đàng hoàng.

Bộ này không được, quá loè loẹt.

Bộ kia cũng không được, quá trưởng thành.

Kết quả, cô chọn mình hôm nay không mang váy nữa mà mặc áo quần.

#Hình minh họa:

30 phút sau, Hàn Nhất Nhất đi xuống phòng khách thì không thấy Lãnh Cầm đâu, suy nghĩ chắc cô ấy về phòng rồi.

Mở cửa bước ra, cô thấy Kim Dạ mang áo quần thoải mái nhưng vẫn không giảm được vẻ đẹp trai của hắn mà còn tăng lên.

#Hình minh họa:

Kim Dạ đang chơi điện thoại thì nghe tiếng giày đi tới, hắn ngẩng đầu lên, nhìn quan sát cô từ dưới lên trên, vẻ mặt đen đi không ít.

Giọng hắn toát mùi chua nồng nặc: " Em mang vải rách à?"

Đối với hắn nhìn quá mỏng manh, xé rách cũng được nữa là.

Cô mặc như vậy khiến hắn chỉ nảy ra một ý nghĩa nhốt cô vào nhà không cho đi đâu.

Hàn Nhất Nhất nghe hắn nói vậy, cô cúi đầu nhìn lại chính mình, thấy đẹp mà ta, đi ngoài đường nhiều người còn hở hơn cô nữa đấy.

Cô thắc mắc hỏi hắn: " Đẹp mà, đây là phong cách đấy, anh mới vải rách?!"

Kim Dạ không nói gì, cởi áo khoác ra choàng lên người cô, nói lạnh băng: " Không được cởi, giúp em che nắng."

Nói nắng thì nắng nhẹ lắm, chỉ có nhạt nhạt hiển lên đường đi thôi, nếu nhìn không rõ có khi còn không thấy.

Hắn bịa lí do như vậy thì thà không bịa còn hơn!

Hàn Nhất Nhất không nói gì nữa ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Trong xe, hắn khởi động lái đến nơi nào cô không biết thế là hỏi:

" Chúng ta đi đâu vậy?"

Kim Dạ hai tay cầm lái trả lời cô: " Trước tiên là trung tâm thương mại, anh muốn mua chút đồ."

Cô nghe vậy cũng không nói gì nhiều.

Đậu xe bước vào trung tâm thương mại cùng anh, Hàn Nhất Nhất đi bên cạnh anh người qua đường trai gái con nít lẫn người già đều ngoái đầu lại nhìn một cái.

Hắn với cô cũng đã nhiều rồi nên cũng không quan tâm lắm.

Bước vào tiệm đồ cổ bên phía trung tâm thương mại trước, gần đến sinh nhật ông nội Kim nên hắn muốn mua cho ông chút đồ.

Vừa bước vào, nhân viên nhìn khí chất từ hai người liền biết người giàu có, mặt mày hớn hở giới thiệu từng món cho hai người.

" Buổi chiều tốt lành, hai vị cần món đồ cổ gì ạ."

Kim Dạ nhìn xung quanh một lượt, nói : " Bức họa Lạc thần phú đồ, có không?”

Nụ cười của nhân viên nghe hắn hỏi còn rực rỡ hơn trước nhiều.

“ Có thưa ngài.”

Sau đó, nhân viên đi vào trong quán lấy ra một bức họa theo như lời hắn nói.

Hai nhân viên khác tới cầm mỗi người một bên chưng ra cho hắn xem.

“ Ngài tìm đúng chỗ rồi, cả thành phố này chỉ có chúng tôi mới có được bức tranh này đấy ạ.

Bức tranh này nhiều người muốn tìm nhưng đều không tìm ra, ngài muốn nghe về lịch sử tôi sẽ…”

Kim Dạ cắt ngang, giọng dần mất hết kiên nhẫn: “ Khỏi dài dòng, giá?”

“ Dạ bức tranh này có giá 1 triệu.”

“ Thanh toán đi.

Đem đến căn biệt thự XX.”

Đọc xong địa chỉ cùng thanh toán, Kim Dạ nhìn người con gái bên cạnh, hỏi: “ Em muốn mua gì không?”

Hàn Nhất Nhất xua tay lắc đầu: “ Không ạ, anh xong rồi thì chúng ta đi thôi.”

Kim Dạ gật đầu, cùng cô rời đi.

Nhưng vừa bước ra quán, Hàn Nhất Nhất lại gặp được Âu Dương Tề Minh cùng thư kí.

Âu Dương Tề Minh cũng thấy cô rồi, mắt nhìn chằm chằm không chớp.

Anh định thần lại sải bước tới chỗ cô, ôm chầm lấy nhưng không nói gì.

Số phận trêu ngươi, cô đẩy anh ra nhưng mãi không nhúc nhích, đến khi Kim Dạ dùng sức kéo ra mới được.