Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 22: Gặp Lại Anh Trai Kiếp Trước 2

Hàn Nhất Nhất thầm nghĩ, cô có lẽ nên nói sự thật với anh, vì một phần cô tin tưởng anh mà cũng do một phần có lẽ Âu Dương Tề Minh có thể giải đáp thắc mắc mà đã xảy ra trong đầu cô từ lâu.

Cô nhìn Kim Dạ lại nhìn Âu Dương Tề Minh, nói: " Em có chút chuyện muốn hỏi anh ấy, đợi em một lát."

Sau đó kéo Âu Dương Tề Minh đi tới quán cà phê gần đó.

Ngồi xuống, chưa đợi Hàn Nhất Nhất nói, Âu Dương Tề Minh hỏi cô.

" Em sống lại?"

Hàn Nhất Nhất lắc đầu, nói với anh: " Anh hai biết trọng sinh không?"

" Không lẽ em trọng sinh?"

Âu Dương Tề Minh quả nhiên không phụ thuộc lòng cô, rất lợi hại, cô lại nói tiếp: " Em muốn hỏi anh việc này, anh có biết ba mẹ chúng ta có đứa chị em nào với em không?"

Anh trầm ngâm như suy nghĩ việc gì đó, nhưng vẫn thành thật nói: " Có, là chị song sinh của em, nhưng nghe ba mẹ nói em ấy đã mất lúc mới sinh ra rồi."

Nghe vậy, cô suy nghĩ sâu xa, mặc dù người ngoài nhìn cô còn trẻ người non dạ nhưng đối với việc này không thể suy nghĩ thu hẹp được.

Cà phê được đưa ra, Hàn Nhất Nhất nhìn cốc cà phê hồi lâu thì nói với anh: " Em nghĩ..

có người nhúng tay phía sau chẳng hạn?"

Âu Dương Tề Minh cũng đã nghĩ đến việc này, suy nghĩ một hồi lại hỏi cô.

" Em muốn ba mẹ biết việc này không?"

Cô lắc đầu: " Tìm ra kẻ đứng sau đã, lúc đó hẵng nói với ba mẹ.

Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết nên anh đừng nói với ai nhé."

" Được."

Âu Dương Tề Minh đột nhiên dứt hai ba sợi tóc của cô, giải thích lí do mình làm vậy: " Anh xét nghiệm ADN."

Hiểu lí do anh làm vậy, Hàn Nhất Nhất cũng không nói gì thêm.

Anh hỏi thêm gần đây cô sống thế nào, gia đình mới tốt không,...!nói chung là đủ thứ.

Gần 2 tiếng sau, hai người thanh toán xong đi ra.

Hàn Nhất Nhất nhìn Kim Dạ ngồi trong quán đối diện nhìn chằm chằm mình, cô chạy tới thật nhanh về phía hắn, tâm trạng không giấu chuyện gì một mình nữa mà có người san sẻ khiến cô vui hơn không ít.

" Kim Dạ, xin lỗi anh nha, anh muốn đi đâu nữa không?"

Hắn cũng không keo kiệt đợi cô cũng không được, nhìn cái tay đang khoác tay mình của cô, tâm trạng hắn không tồi.

Giọng đáng lẽ lạnh lùng nhưng có toa ôn nhu lướt qua : " Chúng ta đi ăn."

Âu Dương Tề Minh với thư kí tiến lại, anh nhìn cái tay đang khoác tay Kim Dạ của Hàn Nhất Nhất, nhíu mày: " Bạn trai em à?"

Nghe anh hỏi, Hàn Nhất Nhất mỉm cười nói: " Không, vị hôn thê của em á.

Thôi em đi nha anh hai."

Nói xong thì cùng hắn xoay người rời đi.

Nhìn hai người đã đi xa, Âu Dương Tề Minh nói với thư kí Đỗ.

" Điều tra xem còn camera từ 22 năm trước ở khoa phụ sản của bệnh viện XX không."

Thư kí Đỗ: " Vâng."

Bên kia, Kim Dạ hỏi: " Em có hai người anh trai à?"

Hàn Nhất Nhất gật đầu xong suy nghĩ chút gì đó lại lắc đầu, thần bí nói bên tai hắn: " Đến thời điểm thích hợp em sẽ kể với anh."

Lúc cô kề sát nói chuyện bên tai hắn, môi có chạm nhẹ tai hắn khiến Kim Dạ như bị điện giật.

Nghe cô thần thần bí bí nói cộng thêm gương mặt sinh động của cô làm hắn phải kiềm lại không được hôn một cái.

Dù gì tương lai cũng còn nhiều thời gian.

Hai người đi quán ăn bên cạnh tay trái của trung tâm thương mại.

Đây là quán ăn nổi tiếng của thành phố A nên lúc vào quán cũng có nhiều người lui tới ăn.

Gọi đồ ăn xong, Kim Dạ nhận được một cuộc điện thoại nên rời đi một lát.

Cô đang ăn ngon lại đột ngột xuất hiện một chàng trai không quen biết ngồi bên cạnh mình, cậu ấy hỏi: " Xin chào, tôi thấy bạn thật xinh gái, có thể thêm wechat không."

Không suy nghĩ nhiều, cô liền từ chối: " Xin lỗi, tôi không dùng điện thoại."

Lúc vừa bước vào quán ăn, cậu đã thấy cô ngồi một mình mà còn xinh đẹp nữa nên quyết định tiến tới làm quen, cậu tự luyến rằng mình đẹp trai thế này nên không có cô gái nào có thể không đồng ý được.

Nào ngờ, cô lại từ chối.

Chàng trai kia nhìn điện thoại đặt trên bàn ở chỗ cô, vẫn mặt dày xin wechat.

Đến lúc cô gần hết kiên nhẫn rồi, Kim Dạ trở lại, hắn nói với chàng trai kia: " Vị hôn phu tôi."

Chàng trai kia nghe vậy xấu hổ xin lỗi rời đi.

Kim Dạ trong lòng tràn đầy mùi chua, giọng phát ra cũng như lòng hắn: “ Để em ngồi một mình đúng là không yên tâm được.”

Nghe hắn nói, Hàn Nhất Nhất phì cười cũng từ chối cho ý kiến.

Ngồi vào chỗ, Kim Dạ đột nhiên hỏi: “ Nghe ba mẹ em nói em đang làm luật sư?”

Hàn Nhất Nhất nuốt đồ ăn xong trả lời: “ Đúng rồi.

Nhưng em đang làm vừa được ít tháng thôi, kinh nghiệm còn chưa đủ để làm một mình.”

Kim Dạ suy tư : “ Em làm ở công ty nào?”

“ Công ty XX.

Anh hỏi có chuyện gì sao?”

“ Không có gì.”

Hắn đang suy nghĩ, công ty mình nên kí hợp đồng với công ty cô đang làm để làm luật sư của công ty minh.

Như vậy, có nhiều vụ án sẽ được gần cô thêm rồi.