Dừng chân nơi dòng đời vội vã

Chương 1. Khởi Đầu

"20 giờ tối ngày 25 tháng 4

Trong khung cảnh buổi tối tấp nập về đêm, tiếng còi xe cứu thương cùng với những thanh âm hỗn tạp ngày một lớn...

Trên con đường quốc lộ, cảnh sát bao vây tại khu vực tai nạn, xung quanh là những ánh mắt nhòm ngó đổ dồn ngay tại một khu vực, những người đi ngang qua ai cũng dừng lại vì tò mò. Ở hiện trường là hai chiếc xe gần như đã nát đến không nhận ra nổi hình dạng, những chất lỏng màu đỏ còn vương lại trên mặt đường.

Tiếng xì xầm bàn tán của đám đông chồng chất lên nhau, người thì buông lời xót xa, kẻ thì lắc đầu thương hại. Chỉ duy nhất một người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối lại im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn vào những giọt máu còn đọng trên ghế xe.

Nó một mực im lặng để nuốt cho hết sự sợ hãi đang dâng trào trong lòng ngực, chiếc đầm trắng được khoác trên mình bây giờ đã nhuốm màu đỏ rực. Đôi mắt khẽ ngước nhìn chiếc xe cứu thương, thấp thoáng bên trong là hai bóng hình quen thuộc, nhưng nó chỉ kịp mấp máy vài chữ rồi xung quanh bỗng tối sầm lại…

.

.

.

23 giờ tối ngày 25 tháng 4

Trong căn phòng đã được thắp sáng bằng bóng đèn nhỏ, nó từ từ mở mắt, xung quanh bây giờ thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Nó lặng im nhìn lên trần nhà, ánh đèn chập choạng tạo nên khung cảnh mờ ảo hiện lên trước mắt nó.

Cố nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng trong đầu chỉ là một mảng trắng xóa, càng cố nhớ đầu nó càng trở nên đau buốt. Những gì nó có thể biết chỉ là hình ảnh bị nhòe đi bởi cơn đau thắt lại nơi lòng ngực. Cho dù cố nỗ lực cách mấy để nhớ lại thì nó vẫn không thể...

Cơn đau khiến toàn thân nó rã rời...rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ...

.

.

.

6 giờ sáng ngày 26 tháng 4

Lại một lần nữa thức giấc, liếc nhìn xung quanh bằng đôi mắt vô hồn và gượng dậy một cách khó khăn, nó thoáng giật mình bởi cánh cửa phòng được mở ra. Người y tá đẩy theo một xe đựng những dụng cụ sát khuẩn và các ống tiêm bước vào. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn nó, bỗng nó lại có cảm giác trong đôi mắt ấy ánh lên một vẻ thương cảm.

Dường như bị nó nhìn chằm chằm một lúc lâu nên người kia thoáng chột dạ, mất vài giây để lấy lại vẻ điềm tĩnh như ban đầu rồi lên tiếng:

- Con tỉnh dậy từ lúc nào vậy? - Cô y tá khẽ mỉm cười rồi xe đi lại gần chỗ nó, cùng lúc đó kiểm tra thân nhiệt và rút ra một ống tiêm nhỏ

- Dạ...mới lúc nãy…nhưng tại sao con lại ở đây? Ba mẹ con...? - Nó nhìn vào cô y tá trước mặt, đó là câu hỏi duy nhất mà nó có thể nghĩ ra lúc này

Nghe tới đó, tay cô y tá khẽ khựng lại một chút rồi bình tĩnh trả lời:

- Con bị bệnh nên ba mẹ mới đưa con tới bệnh viện để các bác sĩ ở đây chăm sóc. Theo những gì cô biết thì ba mẹ con bận công việc nên sẽ không tới đón con trong thời gian sắp tới.

Nó khẽ gật đầu rồi im lặng.

Trong căn phòng nhỏ bé lúc này chỉ có mỗi nó và cô y tá, cô thì tiếp tục kiểm tra các chỉ số rồi nhẹ nhàng tiêm một thứ gì đó vào tay nó, còn nó thì nhìn về phía cửa sổ được che lại bởi tấm màn mỏng với những đường hoa văn tinh tế.

Ánh nắng yếu ớt hắt lên sàn nơi phía chân giường. Một cảm giác yên bình khó tả. Không bao lâu, cơn buồn ngủ lại ập đến khiến nó không tự chủ mà gục xuống. Cô y tá bên cạnh thấy vậy, trên môi khẽ nở một nụ cười nhẹ rồi đỡ nó nằm xuống giường và nhanh chóng rời đi.

Căn phòng trống vắng chỉ còn một mình nó nằm trên chiếc giường, rèm cửa sổ bây giờ đã được kéo lại khiến không gian bên trong ảm đạm hẳn, một chút ánh sáng yếu ớt cũng không còn, đổi lại là bóng tối dày đặc bao trùm khắp nơi khiến nó như lọt thỏm vào vực sâu không đáy, một nơi không chút ánh sáng, không hề có lấy một tia hy vọng…

Hơi thở của nó ngày càng nặng nề như thể có vật gì chặn ngang thanh quản. Thật chậm mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng không một bóng người nào khác khiến nó phần nào yên tâm, nhưng cũng chính lúc đó nó nhận ra rằng cơ thể mình không thể cử động, tim nó đập mỗi lúc một nhanh, cái cảm giác lạnh đến thấu xương đang tồn tại bên trong nó.

Không gian, thời gian, vạn vật, vũ trụ và hết thảy mọi thứ nó đều cảm nhận được, trong tiềm thức nó chờ đợi tiếng mở cửa từ bên ngoài, chờ cả thứ ánh sáng êm dịu hắt lên khuôn mặt mình...

Nhưng hồi lâu những điều nó chờ đợi đều không xảy đến, nó cảm thấy một thế giới với những âm thanh chói tai đang dần hiện hữu trong tâm trí mình, sự sợ hãi len lỏi trong thâm tâm nó, cảm giác chơi vơi như không một nơi nương tựa. Cho đến một hồi lâu sau mới cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn, nó có thể thở được, cử động tay chân và dần dần khôi phục ý thức trở lại.

Ngồi bật dậy, với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, nó đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng tĩnh mịch. Như vẫn chưa thể thoát khỏi sự bàng hoàng, đôi vai nhỏ nhắn khẽ run lên, nước mắt bỗng dưng tuôn trào không dứt.

Nó siết chặt hai bàn tay để ngăn lại những tiếng nấc sắp vang lên, cố trấn tĩnh bản thân mình, giấc mơ hồi nãy vẫn còn khắc sâu vào tâm trí nó. Kịp hoãn lại dòng cảm xúc để nước mắt thôi rơi, chầm chậm cảm nhận máy đo nhịp tim ở bên cạnh kêu lên những tiếng rời rạc, vô hồn. Nó ngồi bật dậy, giật phăng đám dây nhợ vướng víu trên cổ tay. Phần đầu lại lần nữa truyền tới cơn đau âm ỉ, đợi một chút cho cơn đau dịu lại, nó từ từ đứng lên, chân khẽ chạm đất, cảm nhận cái lành lạnh trên da thịt ngày một rõ.

Tuy hơi lảo đảo nhưng nó đã sớm lấy lại được thăng bằng, từng bước nhẹ nhàng tiến tới cánh cửa sổ và vén tấm màng mỏng ra. Trước mặt nó là một bầu trời giá lạnh, âm u cùng những đám mây nặng nề, nhìn xuống dưới kia là cả một thủ đô phồn hoa đông đúc, con đường nghịt người lúc tan tầm, những dòng xe cộ qua lại.

Nó đứng từ trên nhìn xuống, trong khoảnh khắc ấy, cảm thấy bản thân mình như một bóng ma vô hình lọt thỏm vào thế giới rộng lớn rồi lại lẳng lặng rời đi như chưa từng tồn tại. Nó ngắm nhìn những đám mây nặng trĩu từ từ trút xuống những hạt li ti, nhìn cơn mưa rơi xuống tạo nên bong bóng trên mặt đường cùng với ánh sáng vàng phản chiếu từ bóng đèn xe chạy ngược hướng. Sau đó nó liếc nhìn chiếc đồng hồ được treo trên tường đang hiển thị con số ‘6:57PM’. Hóa ra nó đã ngủ rất lâu, thời gian trôi qua cũng thật dài…

‘Cạch' Tiếng cửa mở vang lên, nó quay đầu hướng về phía âm thanh vừa phát ra, mặt đối mặt với người đàn ông đang đứng ở ngoài.

Ở người đàn ông này toát lên một vẻ điềm tĩnh uy nghiêm lạ thường, khiến cho một đứa trẻ như nó phải dè chừng sợ hãi.

- Con có muốn về với chúng ta không? - Giọng nói êm tai vang lên, cùng lúc đó một người phụ nữ từ phía góc khuất của cánh cửa bước ra. Trên người phụ nữ này toát ra một vẻ đẹp quý phái trang nhã đậm chất quý tộc.

Nó không biết phải nói gì trong thời điểm hiện tại, bản thân còn ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ biết khi vừa định cất tiếng nói nó mới nhận ra cổ họng mình khô khốc, liếc nhìn thấy ly nước đã được rót đầy và để trên bàn, nó mới đi lại lấy và uống một ngụm nhỏ.

Nó mơ hồ thấy những hình ảnh hiện lên trong đầu nhưng lại không thể hình dung ra nổi

Đang tập trung bỗng một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:

- Ta sẽ là người giám hộ của con từ bây giờ cho đến khi con đủ 18 tuổi, con sẽ được toàn quyền quyết định cuộc sống sau này của mình. Còn tại sao chúng ta lại trở thành người giám hộ của con thì ta sẽ giải thích sau khi về nhà. - Người phụ nữ đó tiến lại gần chỗ nó, đưa bàn tay ấm áp đặt lên vai nó, nở một cười hiền hậu nhìn nó như đang cố gắng cho nó thứ cảm giác an toàn mà mỗi đứa trẻ nào cũng cần.

Nó rụt người lại, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của người phụ nữ, không có bất kì bằng chứng nào để nó tin vào những lời nói này của bọn họ. Thậm chí ngay bây giờ nó không hề nhớ chuyện gì vừa xảy ra và tại sao nó lại ở nơi này? Nó phải tin vào ai và nó phải làm gì?

- Con không tin chúng ta sao? - Giọng nói đó lại vang lên, đôi mắt bây giờ không còn là sự điềm tĩnh như lúc trước mà là một cái gì đó giống như khát khao, đau khổ và...một chút thiếu kiên nhẫn

- Con chưa từng gặp hai người trước đây - Nó nhẹ giọng

Người đàn ông bên ngoài cửa bây giờ khẽ khựng lại, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô bé đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Người phụ nữ lúc này cũng im lặng, bản thân bà đúng là không thể chứng minh được điều gì, không lẽ lại đưa một bản hợp đồng phức tạp khó hiểu trước mặt một đứa trẻ? Cũng không thể bịa ra một lý do nào đó để che giấu sự thật đằng sau..Bà cười khổ, cho nó một cuộc sống tốt cũng không được, để nó ở lại đây cũng không xong, nên chỉ đành thở dài nhìn về phía người đàn ông đang đứng..

Đang định nói gì đó thì tiếng sấm ngoài trời vang lên khiến nó giật mình sợ hãi, căn phòng này lại vô cùng âm u khiến nó bất giác thốt lên:

-Con không muốn ở nơi này!

Người phụ nữ đó vừa mới nghe tới câu đó liền quay sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó cười tươi:

- Hãy về nhà với chúng ta

Sau một hồi lưỡng lự, nó đành gật đầu bởi vì cảm thấy người trước mặt không hề có ý gì xấu

Người đàn ông bây giờ cũng bước đến chỗ nó, nở một nụ cười hiền từ

- Ta xuống dưới chuẩn bị thủ tục xuất viện cho con nhé! Tý nữa bà dắt con bé xuống, tôi ở dưới sảnh đợi hai người. - Giọng nói kỳ thực không hề uy nghiêm như vẻ bề ngoài của ông, chất giọng rất ấm áp kèm theo vẻ trang trọng làm nó cũng bất giác cúi đầu như đang nghe lệnh.

Ông nói xong cũng bỏ đi, để lại cánh cửa khép hờ và 2 người còn lại trong phòng. Bây giờ nó mới ngước nhìn người phụ nữ đó để quan sát, bề ngoài bà ấy như những cô gái ở độ tuổi 28, một vẻ đẹp kiêu sa pha lẫn quý phái, chỉ khi nào để ý kĩ mới thấy những đường nét trên khuôn mặt đã đánh dấu sự thay đổi của tuổi tác. Có thể nói cả hai người đều toát ra một phong thái cao quý khiến người khác phải nể phục.

Dường như cảm nhận được ánh mắt khác lạ của nó, bà mỉm cười hỏi:

- Con còn gì thắc mắc về ta sao?

Nó khẽ lắc đầu

- Nếu con muốn hỏi gì thì về nhà ta sẽ giải thích cặn kẽ cho con nhé, đừng lo gì cả, chúng ta là người tốt!

Bây giờ nó mới có một chút yên tâm với con người trước mặt mình, suy cho cùng thì tháng ngày sau này ra sao nó không đoán trước được, chỉ có thể làm những gì mà đứa trẻ như nó phải làm.

- Vâng... - Môi nó khẽ mỉm cười, nếu điều này có thể thay đổi và là một bước ngoặt như những gì nó nghĩ thì nhất định phải nắm bắt khi còn có thể

Nói rồi bà cũng đứng dậy, đi lại gần chỗ bàn nơi chứa những chiếc ly trong suốt thoáng nhìn khá đắt tiền, vương tay lấy bình ấm trên bàn và rót xuống một cốc nước đưa cho nó.

- Con có đau đầu không?

- Dạ không, con khoẻ rồi - Nó lễ phép đáp lại

Vậy chúng ta xuống lầu chứ không ông ấy chờ lâu lại nổi giận - Âm giọng của bà ngày càng nhỏ dần rồi nháy mắt với nó

- Vâng ạ - Nó nhìn vào ly nước trên tay rồi uống một ít

Sau khi đã dọn dẹp lại ra giường và những đồ dùng trong căn phòng cùng bà đi xuống. Cho đến bây giờ nó mới để ý, nơi này thật sự rất xa hoa, đồ dùng và mọi thứ xung quanh đều đắt tiền. Nó cũng thắc mắc trong suốt đoạn đường dưới sảnh, bà thì luôn mỉm cười giải thích cho nó mọi thứ. Trong nó bây giờ đang nở rộ một cảm giác ấm áp bình yên đến khó tả, còn nó thì cầu mong mọi thứ rồi cũng sẽ ổn..."