Dừng chân nơi dòng đời vội vã

Chương 2. Hy vọng

Sau vài giờ đồng hồ chăm chú trước màn hình máy tính, Hạ San mệt mỏi ngả lưng xuống chiếc giường êm ái. Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, những suy nghĩ vu vơ hiện ra trong đầu, đây cũng đã là hơn một năm cô theo đuổi niềm đam mê viết tiểu thuyết với trí tưởng tượng phong phú của mình...Chỉ biết tự hỏi ngọn lửa này có thể duy trì được bao lâu, những mảng ký ức mơ hồ về bản thân cũng như con đường phía trước. Cô thường ngắm nhìn những cô gái cùng độ tuổi của mình lớn lên một cách mộc mạc, những người chăm chú từng chút một vào ngoại hình của bản thân hay những người dành cả một tuổi thanh xuân của mình cho học tập và cuộc vui, thậm chí…còn có những người bây giờ đã có một tổ ấm riêng. Trong lòng dấy lên một suy nghĩ của việc khiến mình trở nên khác biệt, nhưng cũng bởi vì số mệnh sắp đặt tất cả, điều đó khiến cô cảm thấy bản thân không nên có quá nhiều suy nghĩ trái với định luật mà cuộc sống đưa ra.

Thầm thở dài cô chỉ biết tiếp tục dán mắt vào điện thoại với cuộc sống ảo của chính mình. Hạ San là người vốn trầm lặng, không phải bởi vì cô thích xa cách hay tỏ ra lạnh lùng, mà là cô vốn chỉ muốn bản thân có một khoảng lặng riêng để khỏi phải bước ra vòng an toàn mà mình đã tạo sẵn.

“Ting” - Một thông báo vang lên khiến cô giật mình, thầm nhủ lần sau có lẽ phải đặt lại chế độ yên lặng cho cái điện thoại này...

“Đây là thông báo để nhắc nhở bạn về việc tùy chọn môn học trong năm học sắp tới, chúng tôi mong bạn hãy sớm đưa ra quyết định trước hạn deadline!” - Dòng tin nhắn hiện ra như đã đánh thức bộ não tệ hại của Hạ San, cô luống cuống nhìn lại vào màn hình điện thoại...“5 ngày trước”

Lần này thì cô thật sự hốt hoảng, chạy một mạch xuống lầu, khi thấy bóng dáng quen thuộc đang chăm chút chuẩn bị bữa ăn sáng cho gia đình cô mới thở phào nhẹ nhõm.

- Mẹ ơi, con nói ba đưa con tới trường một chút được không ạ, con quên mất điền thông tin cho buổi học 2 tuần tới. Bây giờ con phải tới văn phòng để đăng ký a...

Lời nói của cô dường như không hề tác động tới người phụ nữ trước mặt, còn cô thì vẫn chờ đợi câu trả lời của bà.

- Nói ba bật sưởi trong xe trước đã, giờ trời lạnh rồi, con cũng mặc đồ ấm vào chứ không là lại bệnh, đi nhanh rồi về, con gái lớn đến chừng này rồi mà không chú ý cẩn thận gì hết. - Giọng nói đều đều của bà vang lên

- Dạ con biết rồi, con đi nha mẹ - Đây không phải là lần đầu cô nghe thấy những lời này, mỉm cười vui vẻ cô chạy lại ôm mẹ lần nữa mới lên phòng thay trang phục.

Cuộc sống thường ngày của cô rất bình thường, nếu không nói là quá tẻ nhạt. Cho đến bây giờ vẫn chỉ tự mình bồi dưỡng, đặt ra mục tiêu cho bản thân chứ ít khi nào trông cậy vào sự giúp đỡ của người khác. Trên đường đến trường, cô mãi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, nhìn lên bầu trời đã không còn oi nồng không khí của mùa hè. Những chiếc lá cũng đang dần tàn lụi, không còn gì ngoài các nhánh cây xơ xác, mùa đông cũng sắp đến rồi... Nhớ lại khoảng thời gian đầu cô bước chân đến nước Mỹ, phong cảnh mùa đông ấy đã khiến cô ngỡ ngàng. Trước khi mọi thứ ở đây trở nên quen thuộc, cô cũng đã cố gắng lưu lại một chút cảm giác tuyệt diệu mà bản thân đã trải qua. Trường học mới và những con người góp mặt tạo nên cuộc sống đầy rẫy những trải nghiệm mới mẻ, cũng nhớ đến người con trai đã cùng cô đi qua mọi khó khăn. Cô quả thật…rất may mắn!

Khẽ mỉm cười, tâm tư của cô cứ như một đứa con nít vậy, mặc dù đã 22 tuổi. Hiện đang là sinh viên năm cuối đại học, vậy mà cô vẫn sống với ba mẹ, lý do đơn giản là bởi vì cô không nỡ để ba mẹ một mình còn bản thân lại đi trải nghiệm những vật chất phù phiếm trên đời này...

-----------

Chiếc Roll-Royce Dawn dừng chân tại một khuôn viên rộng lớn, trước những toà nhà cổ điển, mặc dù vẫn còn ở trong kỳ nghỉ đông nhưng khuôn viên trường vẫn tấp nập người lui tới. Hạ San ở trong xe mệt mỏi nhìn về phía toà nhà mình sẽ bước vào, trong lòng đã căng thẳng tới mức chỉ muốn ngồi im tại chỗ và không đi đâu nữa. Quả thực môi trường ở đây khiến cô luôn cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng trên vai...

- Con không vào sao? - Ba cô khó hiểu trước thái độ của con gái mình

- Dạ không, con vào liền đây. - Hạ San đáp lại, trong lòng thầm thở dài nao nán

Cô từ từ bước ra khỏi xe, tâm trạng hỗn loạn lúc nãy được thay bằng khuôn mặt lạnh tanh, lặng lẽ lướt nhanh qua đám đông đang tụ tập rồi đi thẳng vào toà nhà đối diện. Mặc dù đã học ở nơi đây gần 4 năm nhưng cô vẫn phải gượng ép bản thân để hoà nhập và thích nghi với môi trường khắc nghiệt ở nơi này.

- Cũng gặp không ít trở ngại khi lần đầu đến đây, giống như cô gái đó... - Hạ San lẩm bẩm một mình, khẽ nhíu mày bởi ký ức dần mờ nhạt theo năm tháng.

Không bao lâu Hạ San có mặt tại sảnh của văn phòng quản lý, cô mất vài phút để nói chuyện và điền thêm một số thông tin sơ bộ cho học kỳ sắp tới. Những nhân viên làm việc ở bộ phận này cô đã biết gần như tất cả, vậy nên việc chỉnh sửa những thủ tục ở đây cũng không quá khó. Cuối cùng, cô mỉm cười xã giao để tạm biệt cũng như cảm ơn những người tại đây, sau đó thì quay lại nơi chiếc xe quen thuộc đang đợi mình.

“Cạch” - Mở cửa xe, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, gương mặt mãn nguyện, áp lực ban nãy dường như đã không còn.

- Khi nào con bắt đầu nhập học lại? - Ba cô hỏi

- Con cũng không chắc, nhưng có lẽ là sớm thôi, con không muốn đến trường học nên đã xin phép bộ phận quản lý để học từ xa. - Cô mỉm cười, bản thân thật sự không ngờ họ lại chấp nhận điều kiện vô lý này của mình.

- Ừ, chúng ta tôn trọng quyết định của con, mà con có muốn...về Việt Nam không? - Câu hỏi tưởng chừng nhẹ nhàng thốt ra lại khiến Hạ San lay động, đưa ánh mắt khó hiểu về phía ba mình.

- Tại sao lại phải về Việt Nam ạ? - Cô không khỏi ngạc nhiên

- Mẹ con bảo muốn để con về chơi để bớt căng thẳng, tiện thể ghé thăm và chăm sóc ông bà. Nếu muốn con có thể đi về cùng bạn. - Ông mỉm cười

- Vâng con hiểu rồi, con cảm ơn ba mẹ nhiều! - Cô cười tươi, cũng đã 6 năm rồi không về Việt Nam, nơi đó liệu có phát triển tới mức cô không thể nhận ra không nhỉ?

-----------

Về tới nhà, cô háo hức chạy vào phòng mẹ, vừa mở cửa cô đã nhào vào lòng bà mỉm cười tít mắt như một đứa trẻ

- Mẹ cho con về Việt Nam thật ạ??? - Đôi mắt long lanh chờ đợi bà xác nhận

- Thôi đi cô nương, 22 tuổi đầu rồi mà sao tâm hồn không lớn chút nào vậy? - Bà nhăn mặt nhìn cô, mặc dù như tỏ vẻ không hài lòng nhưng bà vẫn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lọn tóc của cô.

- Mẹ đừng nói vậy chứ, con còn nhỏ mà...Nhưng chỉ một mình con về Việt Nam thôi ạ? Mẹ đã đặt vé máy bay chưa? Hơn nữa con đi về Việt Nam trong vòng mấy tháng ạ? - Hiện tại cô có hàng trăm thắc mắc, nhưng trước hết bản thân chỉ có thể đưa ra chừng ấy câu hỏi

- Ừ, chỉ một mình con về Việt Nam, máy bay sẽ cất cánh trong hai ngày nữa, còn về việc con đi trong vòng mấy tháng, đó là quyền quyết định của con. - Bà mỉm cười ôn nhu, cũng đã lâu rồi cô không quay về nơi mà mình sinh ra, người làm mẹ như bà cũng cảm thấy rất áy náy.

- Vâng con hiểu rồi! - Hạ San cười tươi

Sau khi giải đáp tất cả thắc mắc, cô trở về phòng mình, mệt mỏi dựa lưng vào thành giường, chỉ vừa mới ra ngoài một chút mà cô đã cảm thấy sắp kiệt sức.

“Ting” - Một thông báo vang lên, cô mở điện thoại ra xem, dòng tin nhắn được gửi tới. Hạ San bấm nút gọi cho người vừa gửi tin nhắn

- Alo?

Một giọng nam trầm ấm vang lên

- Đang làm gì vậy?

- Đang ngồi. - Cô thở dài trả lời

- Ồ, tại chán quá không biết làm gì nên mới gọi cho cậu thôi. - Câu nói bình thản thốt lên khiến cô lại càng thêm chán nản...

Cô gật gù rồi lại trầm ngâm, khẽ thở dài lên tiếng:

- Giờ mình có việc rồi, gọi cậu sau nhé!

Hạ San cúp máy ngay mà không cho người kia có quyền lên tiếng, sau đó lại nằm ườn ra giường tiếp tục lướt điện thoại. Chẳng biết là vô thức hay lại như thói quen, cô ấn vào đoạn tin nhắn cũ vẫn còn lưu trong hộp thư...

Nơi một kỷ niệm khẽ vỗ về làn sóng bình lặng, nơi chứa bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Cô cảm thấy lòng mình rơi hẫng xuống, một chút tia sáng le lói còn lại đã dập tắt, bỏ lại một khoảng tối căm căm.

Từ từ đứng lên, cô mở cửa phòng rồi chạy xuống nhà. Bật tung cánh cửa chính rồi đi đến chiếc xe của mình, ngồi vào ghế với lòng nặng trĩu những khoảng ký ức ùa về. Chiếc xe cứ thế rời khỏi gara và đi theo một khoảng trời vô định…

----------------------

Cô mở cửa, bước vào. Trần nhà bật sẵn đèn, tỏa ra một màu sáng vàng ấm cúng. Ngả người xuống ghế sofa ngoài phòng khách, cô mỉm cười tươi rói:

- Hôm nay em về hơi trễ anh ạ, do lúc nãy đang chuẩn bị mua đồ ăn về nấu mà mấy đứa bạn nó lại rủ đi mua quà kỷ niệm...trùng hợp thật anh nhỉ? Hôm nay là sinh nhật em đấy! Anh nhớ không?

Từng ngón tay khẽ chạm vào chỗ trống bên cạnh, cô vẫn cố gắng cảm nhận những hơi ấm còn vương lại nơi đây, tim bỗng lệch một nhịp...

----------------------

Cánh cửa mở ra, cô bước vào. Vẫn là nơi ấy, nhưng không còn hơi ấm từ ánh đèn vàng, kỷ niệm giờ lại bị ăn mòn bởi thời gian...Như một thói quen, cô dựa lưng vào ghế sofa, cười thật tươi:

- Đã rất lâu rồi em chưa về, chắc anh nhớ em lắm nhỉ? Chuyện là hôm nay em vô tình mở ra đoạn tin nhắn của hai đứa mình rồi lại chạy đến đây...Nhưng có lẽ hôm nay em không thể ở đây lâu được, em sẽ chuyển đến đây sớm thôi anh ạ, em hứa đấy!

Cô đưa bàn tay xoa nhẹ vào chỗ trống giờ đây dính đầy bụi bẩn, trái tim này lại lần nữa lệch một nhịp...

- Em vẫn luôn tự hỏi, nếu như khi đó em thay đổi quyết định của mình, liệu mọi thứ sẽ không trở thành như vậy...?

Hướng vào phía bếp bên trong, những tro tàn đóng một màn dày đặc ở mọi nơi. Cố giấu nhẹm đi thứ cảm xúc đắng chát đang nghẹn nơi cổ họng, cô thở dài:

- Có lẽ ngày mai dọn dẹp sẽ rất mệt đấy ạ, vậy mà chẳng có ai chịu giúp em cả...

Hơi ấm không còn nữa, chỉ còn cảm giác lạnh lẽo đến tột cùng, những mùi ẩm mốc khó chịu được mang đến từ sự vùi lấp của thời gian. Chỉ là, những ký ức thì vẫn vậy, được giấu nhẹm trong một nơi sâu thẳm mà không ai có thể tìm được.

Hạ San cứ như vậy mà đứng đó tới khi ánh hoàng hôn cuối cùng đã dập tắt, màn đêm dần buông xuống bao trùm lấy cô. Có lẽ nhiệt độ giảm đã khiến cô bừng tỉnh nhìn xung quanh, trời tối đến mức cô không thể nhớ bản thân hiện tại đang ở đâu. Cố trấn tĩnh bản thân, chỉ biết mò mẫm xung quanh tìm cho ra điện thoại để bật đèn pin. Một suy nghĩ nữa lóe lên khiến Hạ San sững người, lúc thất thần cô chỉ chạy đi mà chẳng mang theo gì cả...cô chỉ biết nhấm nháp nỗi buồn của bản thân để rồi bây giờ lại phải đối diện với thực tại này.

“Cạch” - Bỗng cánh cửa bật mở

Cô nhíu mày ngó lên, thấy một bóng đen tiến tới, tay cầm đèn pin chiếu rọi khắp căn phòng.

Ánh mắt liếc sang cô, trong khi bản thân vẫn còn cứng đơ bất động vì chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra thì bàn tay đó khẽ đưa tới định chạm vào cô...nhưng rồi lại thôi:

- Cô làm gì ở đây vậy?

- Sao... - Đôi môi mấp máy chưa kịp thốt nên lời

- Bình tĩnh lại nào - Như đã đoán trước được trường hợp trước mắt, anh nghiêng người lấy ra một chiếc áo khoác rồi quàng lại cho cô.

Hạ San ngước nhìn người con trai đang đứng trước mắt mình mà chết lặng...