Eirina vô ý thức quay đầu về phía giọng nói phát ra, nhìn thấy người kia thì ngạc nhiên, nói nhỏ: “Hạ… à, Ali?”
Aliyah gật đầu một cái, sau đó Liaza nói với Eirina: “Con đi ra đằng kia với bạn chút ạ. Có gì thì cũng không cần đợi con về đâu nhé!”
Eirina gật đầu, Aliyah đi đến ngang phía cô, nhỏ giọng nói: “Cậu với nữ chính đừng bảo là… người thân đấy nhé?”
Eirina vẫn giữ quạt che mặt, cẩn thận từng tí, nói nhỏ: “Đúng thế mới chết chứ…”
Aliyah cười nói: “Thôi, đến cửa rồi, chúc hôm nay đôi ta diễn đạt nhé.”
Eirina cười nói: “Vậy tôi cũng chúc thế.”
Sau khi nói lời chúc thì mỗi người một ngả, không ai dính líu tới ai.
Buổi tiệc hôm nay khách khứa đều rất đông, nhưng có lẽ Eirina đến hơi sớm nên cũng không có mấy ai. Đấy cũng là cái tốt, như vậy sẽ đỡ nổi bật hơn. Cô chọn một chỗ ngồi xuống, quạt vẫn giữ để che mặt. Thấy Lia cứ đứng ngắm nhìn mọi thứ, tò mò đủ kiểu mà không khỏi buồn cười. Cô nói con bé ngồi xuống bên cạnh bản thân, thế là nó vừa ngồi vừa ngắm mọi thứ với ánh mắt sáng rực.
Ngồi được một lúc thì khách nhân đã đến rất đông, dù Eirina mặt đồ có hơi nổi bật nhưng không tham gia mấy cuộc trò chuyện nên cũng chẳng mấy ai chú ý. Bỗng có một phục vụ cầm một khau thức uống đến nói: “Quý cô muốn uống gì ạ?”
Lia nhanh nhảu đáp: “Cho hai ly rượu đỏ ạ!”
Sau đó phục vụ cầm hai ly rượu đỏ đưa cho Lia, con bé đưa một ly cho Eirina, nói: “Người uống một ly đi ạ.”
Eirina nói: “Ta không uống. Rượu đỏ rất mạnh, một ly là đủ say đến không thấy trời đất rồi.”
Lia vui vẻ tươi cưới nói: “Tửu lượng thần tốt dữ lắm, để thần uống cho người xem!”. Sau câu nói đó con bé liền cầm lấy ly rượu uống ừng ực, một hơi hết sạch. Tốc độ nó uống quá sức nhanh nên Eirina không kịp ngăn cản.
Lia uống một hơi hết sạch, đầu óc có chút quay mòng mòng, giơ ngón cái lên, cười nói: “Thật sự… hức… ngon lắm…”
Nói xong liền lăn đùng ngã ngửa, may là Eirina nhanh tay đỡ được không thì vỡ đầu cái chắc. Vì lúc đỡ vội quá nên quạt che mặt liền rơi mất, có vài người bắt đầu nhìn về phía cô nhưng cô thì lại chẳng để ý. Gắng sức đỡ Lia cho con bé ngồi tựa vào ghế một chút, tí nữa thì lôi về.
Từ đám đông, một người dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Định chạy lại phía này nhưng lại có người đến trước một bước, người đó nói: “Đây chẳng phải quý cô Eirina sao?”
Nghe được câu này mọi người bắt đầu trầm trồ, thì thầm to nhỏ với nhau: “Eirina? Chính là Eirina kia?” “Thì chẳng người đó thì ai? Trên đất nước này mấy Eirina được bệ hạ để tâm chứ!” “Gì? Bệ hạ?” “Là bệ hạ kìa.” “Má ơi! Đẹp trai quá!”…
Mấy người nếu muốn thì thầm thì làm ơn có thể vặn nhỏ âm lượng xuống chút được không?
Eirina nói: “Bệ hạ?”
Đức vua nói: “Chính là ta.”
Bỗng bảng hệ thống xuất hiện: Xin lỗi người dùng, mấy ngày qua hệ thống gặp lỗi nên không liện lạc được. Giới thiệu chút về đức vua hiện tại:
Tên: Adonis
Tuổi: 26
Nghề nghiệp: Vua
Từng là học trò giỏi của Eirina vào khoảng mười năm trước.
Ối giời ạ. Eirina vừa đẹp, vừa giàu lại vừa có quan hệ rộng nữa!
Nếu vậy thì giờ nên nhập vai chút nhỉ.
Eirina cười nói: “Không ngờ học trò của ta ngày nào giờ đã thành đức vua rồi.”
Adonis quỳ một chân xuống, nâng tay Eirina lên hôn nhẹ một cái, tươi cười nói: “Đều nhờ thầy giỏi cả.”
Eirina đứng đậy, cầm tay Adonis nhấc nhẹ lên, thở dài nói: “Giờ đã là vua một nước rồi, đừng nên quỳ như vậy.”
Adonis vui vẻ nói: “Người vẫn như xưa.”. Sau đó hắn ngầm ra lệnh cho binh lính “đuổi” hết đám người đang bu quanh rồi nói chuyện tào lao về bọn họ. Tìm một chỗ trống ngồi xuống, Eirina cũng ngồi theo.
Adonis nói: “Thư ta mời người không nhận được sao?”
Eirina thở dài nói: “Không. Chỉ là dạo này quá bận, không có thời gian. Dù gì ta cũng đến rồi mà.”
Adonis cười nói: “Ta lên ngôi rồi người cũng nên vào hoàng cung thăm chứ. Hơn mười năm rồi mới thấy lại gương mặt này, đúng là không có chút thay đổi.”
Eirina gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp thời gian, giờ thì phải đưa người say về nhà rồi.”
Eirina nhấc tay Lia khoác lên vai, một tay giữ lấy người con bé rồi bước đi. Adonis ở đằng sau nói: “Ta nhất định sẽ đợi người đến thăm!”
Eirina nhắm mắt cười hài lòng, rồi dẫn Lia đi tiếp. Đi gần đến cửa thì đột nhiên thấy đã đến lúc nhảy đôi. Từng cặp từng cặp đều đẹp mắt vô cùng, đặc biệt là hai nhân vật chính, cô nghĩ: “Nhìn như này là ổn rồi.”
Dẫn Lia lên đến xe quả nhiên mệt, Eirina thở dài một hơi nói: “Từ sau đừng có thể hiện nữa.”
Lia cười hehe, nói: “Còn… tiểu… thư Liaza… đâu ạ…?”
Eirina nói: “Con bé sẽ về sau.”