Từ sau buổi tối bị quát một trận kia thì Liaza im lặng hẳn, cách đối nhân xử thế cũng tốt hơn chút, cũng không mời đám bạn quý tộc dở hơi kia đến chơi nữa. Chính vì những điều này mà thời gian nghỉ ngơi của Eirina thoải mái hơn hẳn. Vào một hôm đẹp trời, cô đang nhâm nhi ly trà thơm ngon thì Lia chạy vội từ cái cửa mở to, thở hồng hộc rồi nói: “Chủ nhân, thần vừa được quản gia đưa một bức thư, là của hoàng gia đấy ạ.”
Eirina không chút quan tâm, tiếp tục uống trà, nói: “Ta đâu tham gia chính trị sao lại phải gửi?”
Lia hốt hoảng nói: “Thần nghe quản gia nói đây là thư của hoàng đế viết cho người. Hình như ngài ấy vừa mới lên ngôi nên muốn tổ chức yến tiệc á.”
Eirina thản nhiên nói: “Wow, nghe vinh dự nhỉ.”
Lia vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi ạ, thần còn nghe nói bệ hạ mới lên ngôi vừa trẻ vừa đẹp lại còn rất tài giỏi nữa.”
Eirina đặt ly trà xuống, quay sang nhìn Lia đang bày vẻ mặt u mê, nói: “Nhìn ngươi kìa, ai nhìn vào còn tưởng cả đời ngươi chưa từng nhìn thấy trai đẹp á.”. Cô đứng dậy đi ra phía cửa, nói tiếp: “Cũng lâu rồi không tham gia tiệc tùng gì cả, với lại dạo này ta cũng sắp già rồi.”
Lia chạy theo sau nghiêm túc nói: “Ai nói người già? Người còn rất trẻ mà.”
Eirina quay lại gõ vào đầu Lia một cái, nói: “Đúng là dẻo miệng. Ta đi làm đây.”
Lia đằng sau vui vẻ vẫy tay chào Eirina, nói: “Người đi cẩn thận, đừng làm quá sức nhé!”
Chuyện tiệc này đúng là khó nói, Eirina cũng khoảng hơn mười năm rồi chưa tham gia mấy vụ này nữa. Lúc trẻ còn có chút sức mà lấy thời gian rảnh ra để tham gia, giờ đến thời gian nghỉ còn không có nữa là đi.
Vô tình lúc đi qua phòng Liaza, đúng lúc con bé nhìn thấy Eirina thì chạy ra, vui vẻ nói: “Bá Eirina, buổi sáng tốt lành. Bá định đi làm ạ?”
Eirina cũng chào lại, nói: “Đúng, con có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Liaza bị nói trúng tim đen, bồn chồn nhưng vẫn nói thẳng nói: “Chuyện là con được mời đến một bữa tiệc, nhưng lại chưa đủ tuổi để đi riêng, không biết bá có thể đi cùng không ạ?”
Tiệc? Trùng hợp với bức thư vừa rồi. Chẳng lẽ đây là tiệc giúp chuyến đò tình cảm của hai nhân vật chính tiến gần bờ hơn? Nếu thật là vậy thì Eirina nhất định phải tham gia để còn ghen tỵ với tình yêu đẹp đẽ này nữa chứ.
Mà hệ thống dạo này bị sao vậy? Những sự kiện mấu chốt như này đều chẳng thấy mặt mũi tăm hơi đâu cả.
Eirina có chút phân vân nhưng vẫn đáp: “Được, vậy bao giờ?”
Liaza vui vẻ nói: “Dạ hai ngày nữa ạ.”
Eirina nói: “Vậy con cứ chuẩn bị đi, hai ngày sau thì xuất phát.”
Sau đó cô quay đi đến phòng làm việc, chẳng cần nhìn cũng biết tâm trạng của Liaza vui đến chừng nào. Khi đã đi một đoạn xa Eirina mới bắt đầu thở dài, nghĩ thầm: “Lại phải tốn một đống thời gian cho việc không đâu rồi…”
Khác với Eirina, khi Lia biết cô sẽ đi dự tiệc thì vui mừng không ngớt, liên tiếp hai ngày đều chăm chăm lo lo sao cho chủ nhân đẹp nhất có thể.
Ngày hôm đó cuối cùng cũng đến.
Hôm nay Eirina diện một bộ váy màu đỏ nhẹ, cộng thêm cách trang điểm của Lia thì nhìn đúng chất nữ phụ phản diện muốn trưng diện cho thiên hạ coi. Cô cũng từng nói với con bé là quá lòe loẹt rồi, nó liền nhanh nhảu đáp làm như thế mới tôn lên được vẻ đẹp của chủ nhân.
Trái ngược với Eirina, Liaza chỉ mặc một bộ váy màu xanh dương nhẹ, nhìn sao cũng thấy thuần khiết dễ sợ. Chưa kể cách trang điểm còn rất nhẹ nhàng nhìn kiểu gì cũng có hào quang nữ chính bao quanh.
Cỗ xe lần này vô cùng sang trọng, người đi theo cũng xếp thành hàng dài. Bên trong xe thì có bốn người: Eirina, Lia, Liaza và thị nữ của con bé. Nói thật, lần đi dự tiệc này quá mức hoành tráng, số tiền chi trả cũng không nhỏ. Ánh mắt Liaza nhìn những thứ này còn sáng hơn đè pha ô tô nữa.
Ngồi trong xe gần nửa buổi mới đến được nơi, Liaza chậm dãi bước xuống trước rồi mới đến Eirina. Mọi người nhìn thấy cô đều không khỏi ngạc nhiên. Mà cũng đúng, một người hơn mười năm rồi không xuất hiện tại các bữa tiệc lớn nhỏ mà hôm nay lại tự nhiên đến, làm gì có ai thấy không kì lạ. Lia bước xuống xe nhìn thất ánh mắt của mọi người thì nhanh chóng đưa cho Eirina một cái quạt nhỏ, ghé sát tai nói: “Chủ nhân, mặt người.”
Eirina đột nhiên ý thức được, nhanh chóng cầm quạt lên che mặt, nói nhỏ với Lia: “Cảm ơn.”
Lia vui vẻ gật đầu một cái. Bỗng từ đằng sau có một giọng nói thanh thoát vang lên với mức vừa phải: “Vị này là Eirina Odette sao?”