Sáng sớm Eirina thức dậy, vươn vai một cái, vì cũng chẳng cần làm gì nên cô cũng chỉ chải lại tóc cho gọn, rửa mặt rồi các thứ. Không có đồ thay nên đành mặc tạm áo hôm qua, cô cũng chẳng nô đùa gì nên cũng không coi là bẩn.
Eirina đi xuống tầng một, nhìn qua nhìn lại bỗng thấy phía gần cửa, chính là quầy thu ngân đang bàn tán ồn ào. Nói không tò mò thì chắc chắn là xạo nên cô quyết định đi ra hóng chuyện chút xíu. Đi ra đến đó thì nghe được: “Các cô hôm qua nghe thấy không?” “Nồng nhiệt như vậy.” “Lớn như vậy sao không nghe được chứ?”
Eirina tiến ra đó, thẳng thắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mấy người kia có chút e dè nhưng một người vẫn từ từ nói nhỏ: “Thì chính là hai người đến đây trưa hôm qua đó. À, tôi nhớ là cô phòng ngay dưới họ mà chẳng lẽ không nghe thấy?”
Eirina trong lòng có chút nhột, nói: “Ngủ say quá, ahaha…”
Người kia thấy vậy liền rất tận tâm, nhỏ giọng nói: “Chính là đôi ở bên kia, đang ngồi ăn đó, nhìn thấy không?”
Eirina theo hướng chỉ nhìn thấy một nam một nữ, chẳng ai xa lạ chính là Adela và Liaza, nhìn xong cô quay lại nói: “Thấy, bọn họ làm sao?”
Người kia càng ghé sát hơn, Eirina cũng theo đà lại gần, người kia nói: “Chính là một đêm ân ái, cả buổi tối luôn, tôi thức trực đêm mà cũng không dám chợp mắt.”
Eirina vừa đưa mắt sang nhìn bọn họ vừa cười rồi nghe xong thì ồ lên một tiếng. Giờ mới bắt đầu nói chuyện chính: “Đem cho tôi chút đồ ăn, đặt gần bọn họ chút được không?”
Mấy người kia dù chẳng hiểu gì nhưng khách hàng là thượng đế, nói gì vẫn nghe nấy, miễn không quá đáng là được. Eirina nhẹ nhàng tiến đến chỗ bàn ăn, cư nhiên hai người kia tán tỉnh nhau nên không để ý. Cô cũng không thèm quan tâm, chỉ cần ngồi đó chăm lo nghe nhân vật chính nói chuyện là được. Một lúc sau phục vụ mang lên một phần đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng, rau củ quả thịt thà đều có đủ.
Eirina nhìn thấy mà cũng không muốn ăn nhưng vì cơ thể nên đành cố nuốt vài miếng. Ngồi nghe một lúc thì cô thấy cũng chẳng có gì quá nổi bật, chỉ là hỏi han có quá sức này kia không rồi đừng cố gắng gượng. Nghe đi nghe lại mấy lần quả thật rất nhàm tai, ngán còn hơn đồ ăn trên bàn.
Thêm một lúc sau thì người lái xe hôm qua nhẹ nhàng chạy đến chỗ Eirina, cúi chào, lễ phép nói: “Chủ nhân, chúng ta nên lên đường rồi ạ.”
Eirina nghe xong liền đứng lên, đi theo người lái xe ra xe, lúc đi ngang qua hai nhân vật chính thì có ngưng lại nhìn đôi chút, xong vẫn là bỏ đi. Vừa đi cô mới vừa nghĩ đến một điều, đừng nói đây là truyện ngôn tình mười tám cộng đấy nhé…?
Xét từ đầu đến cuối đều rất hợp lí, nhân vật đẹp, làm chuyện đó khi vừa mới gặp. Chưa kể hôm Liaza kể với cô về chuyện tình một đêm còn chưa đến một tháng, vậy mà hôm qua liền ân ân ái ái cả một đêm…?
Thì đúng là Eirina dạo này không quan tâm đến Liaza, cơ mà con bé cũng đâu kém, đi đâu cũng không thèm nói một tiếng, cứ lẳng lặng rời đi. Cha mẹ nó thì đúng kiểu miệng kêu bảo bối tâm thì mặc kệ con làm gì cũng được. Cả một tháng rồi có thấy hai ông bà đấy liên lạc hay hỏi han con gái gì đâu!
Mà mấy cái nội dung này cũng thường là truyện mười tám cộng…
Mà chắc cũng sắp đến thời điểm Eirina bị giết rồi nên quan tâm thể loại làm gì nữa chứ.
Đang bước lên xe thì đột nhiên có tiếng gọi, Eirina theo phản xạ quay lại nhìn xem. Thấy Liaza cùng Adela đang nắm tay nhau ôm ôm ấp ấp nhìn ngứa hết cả mắt, con bé vẫy tay vui vẻ gọi cô: “Bá Eirina ơi~!”
Ngay sau đó Liaza liền chạy lại rất tự nhiên, tay vẫn đang lôi lôi kéo kéo Adela, nó vui vẻ nói: “Bá đi đâu vậy ạ?”
Eirina hờ hững đáp: “Phía Nam.”
Đột nhiên Liaza cho hai tay chạm vào nhau, tạo thành một tiếng bộp nhẹ, nói: “Trùng hợp vậy, cháu cùng Adela cũng đang định đi đến đó.”
Trùng hợp cái con mẹ mi! Hệ thống! Nguyên tác! Ra đây nói chuyện tử tế cái coi! Làm ơn cho tôi thời gian để trách xa hai con người này đi được không hả?!