“Cách nói chuyện này hình như không phải hệ thống lúc trước?”
Vâng. Chính xác là đàn anh đã gặp lỗi nên hệ thống được điều đến đây.
“Đàn anh? Hệ thống cũng phân cấp quan hệ xã hội hả?”
Đương nhiên. Dù sinh vật nào cũng sẽ trải qua những phân cấp xã hội như vậy.
“Ha… hahaha…”
Hệ thống đã cho cốt truyện diễn biến xong, mời người dùng tiếp tục nhiệm vụ.
Lời vừa dứt cái phông nền xanh dương dịu mắt kia liền biết mất, hiện tại chỉ còn một căn phòng quen thuộc. Đúng, đây chắc chắn là phòng của Eirina, hệ thống không những đưa cô đến còn đặt ngay ngắn trên ghế, đang trong tư thế ngồi uống trà. Cô cứ tiếp tục hành động đó, trong đầu nhận được vô số mạch truyện về diễn biến tiếp theo.
Tiếp nhận một đống thông tin đó xong Eirina cũng không có gì hốt hoảng, hôm nay vẫn chưa phải lúc nên cô tiếp tục đến phòng làm việc. Đã diễn thì phải diễn cho thành.
Eirina kết thúc công việc sớm hơn bình thường, khoảng tầm nửa ngày là xong. Thời gian còn lại thì dành cho Lia và những người đáng quý khác, nguyên nửa buổi này là để chuẩn bị tiệc. Tất nhiên mọi người đều không biết, cô chỉ nói lâu rồi chưa tổ chức tiệc nên muốn làm lớn chút, cũng thẳng thấy ai nghi ngờ gì cả.
Bữa tiệc lần này hết sức hoàng tráng, không có nhân vật chính hào quang, không phân biệt chủ tớ thấp hèn, chỉ đơn giản là một bữa tiệc đúng nghĩa. Số người hầu trong dinh thự không nhiều, khoảng chừng mười, hai mươi người. Bọn họ đều thấy tiệc như này thật xa xỉ, chủ nhân không những đối tốt với bọn họ mà thi thoảng còn ban cho những đặc ân kẻ hầu người hạ không bao giờ có được.
Trong lòng ai cũng thắc mắc một vấn đề nhưng lại quá khó để hỏi, thế là đành nuốt xuống, tiếp tục vui vẻ. Eirina nhìn thấy bọn họ như vậy cũng cảm thấy tim ấm hẳn, một đại gia đình nhỏ, những người luôn trung thành với cô. Đáng tiếc, đây chỉ là một thế giới do cốt truyện của hệ thống sáng tạo ra, vừa thực lại vừa ảo, nói cho cùng càng thân khi chia tay sẽ càng đau lòng.
Bữa tiệc diễn ra rất nhộn nhịp, Eirina cũng thi thoảng xuống ăn uống cùng đám người. Hôm nay tiếng cười của ai nấy đều giòn tan, nghe thôi cũng biết là rất vui rồi. So với bình thường thì hôm nay cô cố gắng truyền đạt nhiều cảm xúc lên gương mặt nhất, cười tươi có, nhăn mày có, la làng có. Tất cả những thứ kìm nén kia đều bay hết trong một buổi tối, cư nhiên sẽ chẳng ai thắc mắc vì đều say bí tỉ.
Sau hồi ca ngân dài đằng đẵng thì cuối cùng tiệc cũng tàn, không ai dọn dẹp nép náy mà đi thẳng lên giường ngủ. Eirina được Lia đỡ trong lúc say khướt, con bé đỡ cô về phòng, nặng nhọc nói: “Sao tự dưng hôm nay người uống nhiều vậy kia chứ?”
Eirina nghe xong đột nhiên dừng bước, gỡ tay Lia đang đỡ bản thân ra, nắm lấy vai con bé, loạng choạng đứng vững, giọng mơ hồ, nói: “Lia à, có lẽ sau này chúng ta sẽ không… còn gặp được nhau nữa đâu.”
Lia căn bản không hiểu những lời này, tùy tiện đáp một câu: “Làm sao có chuyện đó được, thần hứa với người rồi, trừ khi thần chết ra thì chúng ta vĩnh viễn không rời xa.”. Sau đó nâng cách tay của cô, khoác qua vai bản thân, tiếp tục lôi.
Eirina chẳng biết nói gì để đối lại, mặt cúi xuống thấp hơn chút, trên miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười khổ sở, lẩm bẩm: “Ngươi đúng là người tốt…”
Lia đưa Eirina về phòng, nhẹ nhàng ngay ngắn đặt cô xuống, mấy thứ cồng kềnh khó chịu đều tháo ra, xong mọi việc thì phủ một lớp chăn mỏng lên người cô rồi đóng cửa ra về.
Lúc con bé ra về Eirina mới chợt mở mắt, hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống gần tai, khuôn mặt mang vẻ mếu máo sắp khóc lớn một trận. Nhưng, đều phải gắng nhịn mà nuốt xuống. Làm sao mà càng muốn nuốt thì càng như bị nghẹn, khó thở đến chừng này?
Dù rằng nói đây không phải thế giới thật nhưng những người hầu vui vẻ vừa rồi, Lia đưa cô về lúc nãy dù thế nào cũng như thật. Trước mắt Eirina, bọn họ dù ra sao vẫn là những người gắn bó với cô suốt hơn một năm nay. Nói không có chút tình cảm thì chắc chắn là nói phét.
Tự nhiên giờ mới thấy, số phận của nhân vật phản diện thật sự quá thê thảm, nếu họ làm nữ phụ nam phụ thì kết có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng vốn dĩ nó đã luôn quay theo quỹ đạo mang tên “nguyên tác”. Có nhiều người nói, chỉ cần thay đổi, làm nam chính, nam phụ yêu mình thì sẽ có thể thay đổi nội dung “nguyên tác”. Chuyện đó liệu có thật sự xảy ra?
Hoàn toàn không, nếu nam chính yêu bạn, không đồng nghĩa với việc bạn sẽ trở thành nữ chính hào hùng. Có thể nam chính sẽ yêu bạn, nhưng kể từ đó anh ta vĩnh viễn sẽ không còn mang hai từ “nam chính” trên đầu nữa. Anh ta có thể là nam chính của bạn nhưng cũng đồng nghĩa với việc nguyên tác có thể sẽ thiết lập một nam chính khác thay thế. Chuyện này có thật sự đáng tin?
Và một điều trọng yếu, nếu bạn vẫn muốn người đó tiếp tục làm nam chính. Thì điều quan trọng nhất là bạn phải đủ năng lực, sức mạnh, tinh thần để bẻ lại vòng tròn “nguyên tác” theo ý mình. Đương nhiên, tôi không thuộc loại người đấy.
*
**
*
Sáng hôm sau trời đổ những cơm mưa phùn, gom góp lại tạo thành từng tiếng tí tách lộp bộp vang lên từ tầng dưới. Eirina thức dậy, ngáp một cái, vươn vai ra đằng sau, nhụi nhụi mắt rồi bước ra khỏi giường. Cô đi lấy lược, ngồi trước gương, nhìn kĩ khuôn mặt này, đúng là có chút xuống sắc. Thời gian chỉ còn vỏn vẹn hai ngày, mà hôm nay có lẽ sẽ là ngày định tội. Cô không trang điểm quá lòe loẹt, chỉ đơn giản là đánh một lớp phấn mỏng rồi thoa son. Tất cả những thứ hôm nay trên người cô, ngoài giản dị ra thì chẳng còn gì khác.
Eirina mở cửa bước ra ngoài, qua khe rèm cửa sổ to lớn nhìn thấy những hạt mưa tí tách rơi, nhưng con ốc sên đang trườn trên nhánh lá. Khung cảnh thật sự hết sức bình yên.
Hướng mắt xuống một chút, bên ngoài cửa đang có một đám người mặc giáp sắt, nghiêm nghị đứng nói chuyện đòi vào. Mấy cái này cô đều là đoán, vì đây có thể là đám người ngày mai sẽ giết cô chăng.