Đừng Đùa, Xuyên Không Xong Không Dễ Đâu!

Chương 16 - Phần 1 : Hãy làm tròn vai nữ phụ phản diện!

Đột nhiên một người hầu hốt hoảng chạy từ sân lên, nước mưa vẫn đang dính trên người, cứ thế mà rơi tí tách trên sàn. Hắn chống tay xuống gối, cố định lại nhịp thở, nói: “Chủ… chủ nhân… đám… đám người… dưới kia… nói… nói là… muốn… bắt… người…!”

Eirina chuyển mắt từ ngắm nhìn mưa sang người hầu, nói: “Kêu một người vào đây. Đúng rồi, ngươi nên đi thay quần áo trước đi.”

Sau một lúc thì một binh sĩ, cứ cho là vậy, mặc áo giáp sắt, uy uy nghiêm nghiêm tiến vào. Eirina đang ngồi uống trà trong phòng khách một cách tao nhã, nhìn cũng đủ hiểu, chuyện gì đến thì đến, ta không quản. Người binh sĩ kia tiến vào, giọng hổn hển mang chút gì đó sợ hãi. Cô nhìn thấy liền đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng mời hắn ngồi, hắn ngồi xuống, nước từ trên áo giáo sắt bắt đầu từng giọt nhỏ xuống sofa. Càng nhìn càng thấy hắn vô cùng hoảng hốt, xét thấy bên ngoài cũng không có nhiều binh lính như cô nghĩ. Với một người được coi là bông hoa cao quý, nhiều người còn nể gọi một tiếng điện hạ chẳng nhẽ khi bắt lại sơ sài như vậy? Thế thì chỉ còn một khả năng, đây không phải mệnh lệnh của đức vua bệ hạ mà chính là do đôi cẩu nam nữ chính kia tự quyết định.

Nói ra cũng phải, dù gì nam chính cũng mang danh đại công tước, muốn giết một người cũng là quá đơn giản. Thế nhưng Eirina cũng nằm trong đó? Đương nhiên là không, chỉ là nguyên tác đã mặc định thiết lập, nhân vật phản diện không có khả năng phản kháng. Mà cho dù phản kháng được thì cũng sẽ bất kì cái chết ngẫu nhiên ập đến, với cô mà nói đây chính là phản lại thiết lập, cũng chính là không hoàn thành nhiệm vụ. Ai lại rảnh ngồi thêm để chỉ nhận một cái kết tương tự chứ.

“Sao ngươi lại đến đây?”

“Do bê hạ sai khiến ạ.”

Nói láo, vừa hôm qua đức vua còn gửi thư hỏi thăm sức khỏe cho Eirina. Adonis tuy là người đứng đầu cả đế quốc, dù có nói dối với ai đi chăng nữa, nhưng, chỉ riêng cô hắn vạn phần sẽ nói thật. Không rõ tình cảm muốn gửi gắm qua từng lời đó như thế nào nhưng chuyện nói một đằng sai một nẻo chắc chắn không phải!

Eirina chồng chéo chân lên nhau, nói: “Mệnh lệnh?”

Người binh sĩ kia run rẩy moi ra từ trong người một phong thư nhìn rất sang trọng cho cô. Nhìn sơ qua thì ai cũng sẽ nghĩ là thật, nhưng nếu nhìn kĩ chút sẽ thấy dấu trên thư là màu đỏ, còn cái bệ hạ chuyên dụng dùng để gửi cô có màu vàng lấp lánh. Không rõ tự bao giờ nhưng Eirina chỉ cần nhìn ấn thư là biết ai gửi, có thể nói đây đã thành một thói quen. Nói là nói vậy thôi chứ trong tình hình này dù biết hay không thì cũng không còn liên quan. Cuối cùng cô vẫn phải chết.

Eirina mở phong thư ra, đọc dòng chữ bên trong một lúc, gương mặt liền chuyển sang tái nhợt. Người binh sĩ nhìn thấy cảnh này thì nở một nụ cười man rợ, nhìn qua là da gà da cóc nổi đầy mình. Thấy cô đặt xuống hắn liền đứng dậy, cúi chào một cái, đầy lễ phép nói: “Vậy giờ này ngay mai chúng tôi sẽ đến bắt ngài.”

Sau đó hắn cất bước rời khỏi phòng khách.

Sao không bắt luôn bây giờ? Để ngày mai làm gì? Không phải cho một bữa cơm tù sẽ dễ kết tội hơn sao?

Eirina một lúc sau cũng đứng dậy, tiến ra phía khung cửa sổ to, vén nhẹ một phần rèm ra. Mưa gần như đã tạnh hẳn, chỉ còn tiếng tí tách rơi xuống của những giọt nước đọng lại trên lá. Ánh nắng dần dần làm tản đi những đám mây đen u ám, làm bầu trời trong xanh dịu nhẹ trở lại.

Có chút nực cười, nhưng, ý ông trời là muốn tác thành cho việc Eirina chết?

Hahaha! Đúng là nực cười, đến thứ vô tâm cũng muốn cô chết thì cô còn đường nào sống?!

Đám người hầu trong nhà thấy bọn người kia rời khỏi thì mới chạy ùa ra hỏi thăm. Ai nấy đều như sắp khóc, có người nhẹ nhàng nói, có người la mắng, dĩ nhiên là la mắng đám người kia. Sau một hồi cô đành mệnh lệnh cho bọn họ rời khỏi, chỉ nguyên Lia đến phòng cô.

Ở trong phòng Lia mới bắt đầu thể hiện cảm xúc, từng tiếng khóc vang lên cùng giọng nói oan ức: “Bọn họ sao lại như vậy chứ? Chủ, hức, chủ nhân, người đâu có làm gì sai đâu kia chứ, hức. Tại sao, hức, mọi chuyện, hức, lại thành ra như vậy…”

Eirina quả thực không biết làm gì, chỉ biết ôm lấy đứa trẻ đang vì mình mà khóc kia, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao, ngoan, nín đi.”

Lia nghe xong còn khóc to hơn, cô không biết dỗ làm sao nữa nên đành cứ như vậy mà ôm. Sau một lúc thì con bé mới im lặng đi, hình như trong đầu còn này ra ý tưởng gì đó, bấu lấy hai vai Eirina, đẩy ra rồi giữ nguyên tư thế. Khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt tèm lem, quyết tâm nói: “Chúng ta phải trốn ngay thôi.”

“???”

“Chính là chúng ta phải trốn trước khi đám người kia quay lại.”

“Nhưng Lia à, đó là lệnh của bệ hạ.”

“Thần không quan tâm. Bệ hạ đối với thần còn không bằng một góc của người nữa.”

“Ta rất cảm kích vì lời này, nhưng không thể trái mệnh được.”

“Người… người… nhất định sẽ không sao đâu! Bệ hạ đối với người rất khoan dung… nhất định sẽ không sao đâu ạ!”