Nói là thực hiện, Lia ngay sau đó liền cấp tốc chuẩn bị, thu dọn đồ đạc cần thiết. Chỉ đúng một lúc là đã xong, hai người bàn với nhau về việc bao giờ đi thì kết quả chính là đêm nay, bọn họ sẽ vô thanh vô tức mà rời đi trong im lặng. Ban đầu cũng chỉ định có hai người đi nhưng rồi không hiểu tại sao lại thành cả một đoàn. Như này nếu mà không phải địa bàn của Eirina lớn thì bị phát hiện là điều đương nhiên!
Bọn họ đều mặc những trang phục hết sức bình dị, ừm, chính là bình thường đến mức dị hợm. Lặng lẽ rời đi trong đêm tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vài tia sáng dịu nhẹ xuống, mọi chuyện sẽ rất hoàn mỹ nếu không rón rén lén lút rời đi như thế này.
Sau khi tìm được một cỗ xe nhỏ thì bắt đầu khởi hành, vì trong xe không gian không lớn lắm nên chỉ có Eirina ở trong. Lia ngồi trước xe, thi thoảng sẽ hỏi cô đôi ba câu. Mấy vật dụng cần thiết như tiền bạc đều đã mang hết đi, những người còn lại ở dinh thự thì hiển nhiên sẽ không tiết lộ. Cứ coi như đây là báo đáp ân tình của cô đi. Trên đường đều vắng vẻ, không lấy nổi một bóng người đi qua, vì không muốn để ai phát hiện nên bọn họ cố tình chọn một con đường mòn gần rừng. Đường này ngoài bụi cây và cành lá ra thì chẳng còn gì khác, thi thoảng sẽ có vài tia ánh trăng dịu dàng chiếu qua.
Càng xa dinh thự thì tiếng nói chuyện càng vang lên, tuy nhiên là vẫn giữ cho âm thanh nhỏ nhất có thể. Ai nấy đều cười đùa vui vẻ làm bầu không khí nặng trĩu thoáng chốc đã biến mất. Bỗng cỗ xe đi qua một đoạn cỏ làm nó vang lên vài tiếng cành gãy cây đổ, tất cả đều bị dọa một trận. May chăng là không xảy ra vấn đề gì lớn cả.
Lia từ đầu đến cuối đều vui vẻ nói đôi ba câu với Eirina để giúp tinh thần cô không bị suy sụp. Nhưng mấy phút gần đây lại không thấy cô trả lời nữa, con bé nghĩ do cô đã ngủ nên tập trung vào nhìn đường.
Bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành ập đến, Lia từ trước nhìn qua cửa kính ngay đằng sau. Bên trong không một bóng người, mắt cọn bé trợn tròn, vội chạy xuống xe, mở toang cửa ra, lao vào bên trong xác nhận. Thực sự là đã không còn ai!
Những người đằng sau thấy hành động khác thường này của Lia thì ngay lập tức xuống ngựa, tiến đến phía con bé. Không ai là không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc, Lia ngồi thụp xuống, lấy tay ôm mặt tựa như sắp khóc.
Người đâu…?
Những người khác gạt bỏ sự kinh ngạc, bắt đầu đi xung quanh lùng xục tìm kiếm. Cho dù tốn bao nhiêu công sức, khàn giọng gọi vẫn không ai đáp lại. Tìm khoảng một lúc sau thì bọn họ chợt nghĩ đến một khả năng.
*
**
***
**
*
Khoảng hai mươi phút trước.
“Cùng nhau trốn đi như vậy liệu kết cục có khác không?”
Bảng hệ thống hiện lên: Đáp. Kết cục đã mặc định, không thay đổi và cũng không thể thay đổi.
“Vậy chỉ cần không làm xáo trộn kết cục cuối là được?”
Hệ thống: Chính xác là vậy. Hệ thống sẽ không trừ điểm người dùng.
Vốn dĩ cô không hề có mấy cái ý định như bỏ trốn nên hệ thống cũng không có cách nào để trừ điểm.
Bỗng Lia lên tiếng, giọng mang đầy vui vẻ nói: “Chủ nhân, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống vui vẻ phải chứ?”
Eirina nói: “Ừm.”
Lia nói: “Vậy có thể quay lại dinh thự không ạ?”
Eirina: “Có thể.”
Những người đằng sau đã bắt đầu thoải mái nói chuyện thế tức là đã qua khu dân cư. Nhìn ra phía cửa thì đây có lẽ là một khu rừng, đường đang đi là một lối mòn do lâu ngày đi qua tạo nên. Ánh trăng mờ nhạt le lói qua từng tán lá làm khung cảnh có chút đẹp mắt. Cây cối xung quanh mọc xiên vẹo, mà cũng đúng thôi, mọc thành hàng thì sao bọn họ dám đi. Có những bụi cây nhỏ rất cao, có cái còn ngang ngửa với cỗ xe. Vì lí do chật hẹp nên nếu đột nhiên mà va vào bụi cây cũng không phải chuyện lạ.
Eirina nói: “Ta hơi mệt muốn nghỉ một chút.”
Lia vui vẻ nói: “Vâng.”
Một lúc sau, khi tìm được cơ hội thích hợp, ánh trăng không xuất hiện, bụi cây đang ngay sát. Vì phía Eirina đang bị che khuất với những người đằng sau nên cô chỉ cần cúi thấp người chút là qua. Dùng hết sức, mở nhẹ cánh cửa xe ra, ban đầu có một tiếng cây gãy nhỏ làm cô giật hết cả mình. Vẫn may chưa có ai phát hiện, liều mạng chui qua khe hở nhảy thẳng vào bụi cây. Hàng loạt tiếng cành gãy cây đổ vang lên làm tim cô muốn nhảy tót ra ngoài. Nhưng những người còn lại có lẽ chỉ bị giật mình nên cũng không suy xét nhiều về vấn đề này.
Eirina nhẹ nhàng giàn đều mấy cành lá để che lại chỗ lúc cô nhảy vào, cẩn thận chút vẫn an toàn hơn. Mà kể ra cũng thấy lạ, bụi cây này mọc đúng kì, nó tạo thành một vòng cung, phía sau còn có khe hở để thoát ra. Nhìn kiểu này đúng là có chút quái dị… mà có lẽ do hệ thống đang giúp chăng…?
Mặc kệ, không quan tâm.
Eirina nhẹ nhàng cẩn thận chui qua bụi cỏ, cô vẫn còn nhớ đường đi vì đều qua sát từ đầu đến cuối. Cô cấp tốc chạy một mạch, trên đường cũng không gặp mấy nguy hiểm, nếu có thì đều qua một cách khó hiểu.
Nhưng không sao, mục tiêu bây giờ là, trở về dinh thự trước thời gian hạn định!