Đừng Đùa, Xuyên Không Xong Không Dễ Đâu!

Chương 20 - Phần 2 : Tổng tài đại nhân, anh yêu sai người rồi...

Bảng hệ thống hiện: Hệ thống xác nhận, tiếp nhận cốt truyện chính thành công. Lưu ý: Triết Sinh không phải nữ phụ chính thức, chỉ là nhân vật nền làm tăng tình cảm của nam nữ chính nên người dùng có thể tự do hoạt động. Cũng vì lí do đó nên bạn có thể thiết lập tính cách cho nhân vật này.

Lục Đồng suy ngẫm hồi lâu: “Ừm… để xem… vui vẻ chút, mà đáng yêu xíu cũng được nhưng nhất định phải lanh lẹ hiểu chuyện!”

Hệ thống: Duyệt vậy đi! Vậy bắt đầu nhiệm vụ mới nhé!

“Được.”

Nhiệm vụ mang tên: Hãy hoàn thiện kết cục!

*

**

*

**

*

**

Buổi sáng ở một thành phố ồn ào, xe cộ đông đúc ngay từ sớm, ồn đến độ không thấy bất cứ tiếng gì ngoài ra. Tại một chung cư nhỏ nọ, điện thoại bên cạnh đang réo liên hồi không ngừng nghỉ. Chủ nhân của chiếc điện thoại bức bối vì tiếng động kinh khủng, còn cộng thêm cái thứ quỷ đang reng đi reng lại mấy đợt kia nữa. Cô mệt mỏi hất chăn ra, lờ mờ cầm thấy điện thoại, theo bản năng nhấn trả lời rồi đặt lên tai, uể oải nói: “Alo…”

Đầu bên kia có vẻ chờ đã lâu nên nhận được đáp lại liền nhanh chóng nói: “Alo, con gái, dậy chưa?”

Cô gái xoa xoa nắm tóc trên đầu, cố vực dậy, nói: “Vâng, con đây, con mới vừa tỉnh thôi. Sao nay mẹ gọi sớm vậy?”

Đầu bên kia thở dài: “Nay bố con gọi đấy, cẩn thận nghe chưa, dạo này ông ấy hay giận vô cớ lắm.”

Đang định trả lời thì phía bên kia vang lên mấy tiếng giận dữ, mà nó lại càng ngày càng lớn: “Bà lại gọi cho tiểu quỷ đấy à! Mau đưa cho tôi!”

Hình như điện thoại bên kia bị giật rồi, tiếng mắng liền ào ào kéo tới: “TRIẾT SINH, CON RỐT CUỘC NGHĨ GÌ TRONG ĐẦU VẬY HẢ? KHÔNG CHO ĐI CON LIỀN TRỐN À?! CẨN THẬN BỐ CẮT TIỀN TIÊU GIỜ!”

Triết Sinh nghe mắng nhưng càng phải nhẹ giọng, tỏ ra là đứa con đáng yêu, ngoan ngoãn: “Bố… bố đừng như vậy… con biết con sai… cơ mà… chỉ một năm thôi… hết lớp mười một con nhất định sẽ về mà…”

Bố Triết Sinh càng lớn: “THẾ THÌ ĐI MỘT MÌNH ĐI! CÒN RƯỚC THEO ANH MÀY LÀM GÌ?!”

“Bố à… con… không dám ở một mình… vả lại cũng đâu phải con ép… anh cũng muốn đi mà…”

“MÀY CÒN CẠ- Cạnh. Alo con gái, mẹ cúp nhé, bố con nổi khùng nữa rồi.”

“Vâng, mẹ cẩn thận chút…”

“Ừm.”

Tút-

Tút-

Tút-

Triết Sinh ngay sau đó ném cái điện thoại sang một bên, nằm phịch xuống chiếc giường mềm mại rồi thở dài một tiếng. Suy nghĩ vu vơ một hồi thì bỗng nghe được tiếng gọi: “A Sinh, mau chóng ra ăn sáng.”

Triết Sinh mệt mỏi bò dậy, tiến ra cửa, trước tiên là vệ sinh cá nhân xong rồi mới đến ngồi vào bàn ăn.

Nói đây là chung cư nhỏ vậy thôi chứ thật ra so với chỗ khác rộng hơn nhiều. Đồ dùng cần thiết đều có cả, lại còn là hai phòng, chưa hết diện tích cũng rất lớn. Và điều đáng ngưỡng mộ ở đây nhất chính là giá thuê rất rẻ, chỉ ba triệu một tháng. Cái giá với một thành phố lớn, trung tâm của cả nước như này là rất hời rồi. Đương nhiên mấy thứ này đều là một tay người bố đáng kính vừa nãy chống lưng!

Triết Sinh ngồi nhìn đống đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn người đối diện, cười tủm tỉm như dở hơi, nói: “A Lễ nấu ăn giỏi ghê~”

Bị Triết Sinh nhìn như vậy người kia nổi hết da gà da cóc lên, nói: “Đã bảo rồi, với Triết Lễ như vậy là quá giỏi rồi.”

Triết Sinh càng cười tủm tỉm: “Đâu có ý gì, rất ngon mà.”

Cái gương mặt này chính là rất có ý kiến!

Triết Lễ nhổm dậy khỏi ghế, lấy tay đẩy nhẹ mặt Triết Sinh ra sau rồi ngồi xuống ăn tiếp, nói: “Ăn đi còn đi học.”

Triết Sinh lấy đũa gắp miếng trứng lên, chấm một ít bột canh bên cạnh rồi ăn ngon lành với bát cơm nóng hổi.

Sau khi ăn xong Triết Sinh trở về phòng chuẩn bị cặp sách đi học, nói thật cô chính là dở chứng muốn lên thành phố trải nghiệm. Ở đây không bạn bè, không thân không thích, chỉ có thể vác theo người anh xấu số là Triết Lễ đi cùng. Tính luôn hôm nay thì chính là ngày thứ năm lên thành phố sống nhưng mới là ngày đầu tiên đi học. Mà cô hay lắm nhớ, đi lúc nào không đi, lại chuyển ngay lúc kết thúc cuối học kỳ I mới khổ. Người ta thì là từ đầu năm đã đi nhưng cô thì lại khác, muốn đi thì phải được sự đồng ý của cả bố cả mẹ. Thế nhưng mẹ thì đã xong còn bố thì mãi chẳng chịu, thế là cô quyết định trốn đi!

Rồi giờ mới thành ra như vậy nè…

Vẫn may phụ thân đại nhân còn sót lại tình thương hài nhi, mấy vụ cần thiết ông ấy đều nhờ cậy người khác giúp rồi. May thật…

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi: “Mau nhanh lên, không là đi trước á.”

Triết Sinh vội vàng cầm cặp, quần áo nghiêm trang chạy ra, xỏ giày rồi nhanh chóng tiến ra cửa. Triết Lễ giơ ra một cái chìa khóa rồi nhét vào tay cô, chẳng cần nói cũng biết là chìa khóa nhà. Sau đó anh khóa chặt cửa lại rồi mới đi, cô chạy theo đằng sau, tự nhiên hỏi: “Anh, anh biết đường à?”

Triết Lễ vẫn đi, nhìn kinh thiên động địa lắm, Triết Sinh nhìn thấy vậy thì tin tưởng hẳn, nhanh chóng đi sát lại. Lúc bước xuống cầu thang mới nghe anh nói: “Biết chết liền.”