Sáng hôm sau, khi vừa mới hoàn thành bữa sáng thì Eirina lại tiếp tục lao đầu vào thể hiện tình yêu. Lần này cũng như lần trước gặp bao nhiêu bôn ba trắc trở. Mấy ngày sau thành tích còn tăng nữa, ví dụ đi ra ao là không biết sao lộn cổ xuống đấy, đi đến chỗ hóng gió thì mái tự nhiên rơi xuống nát tan tành, đỉnh điểm là việc dạo chơi nhẵm phải váy ngã sấp mặt. Tất nhiên nam chính đều cứu được.
Ngồi trong một góc phòng, Eirina ngồi lẩm bẩm: “Yêu đương kiểu này mất mạng như chơi… đồ sao chổi… không muốn chơi nữa…”
Có vẻ hệ thống còn một chút lòng thương xót: Mấy hôm nay bạn làm rất tốt, điểm đau đớn khi chết: -1000. Rất mong tiếp tục cố gắng!
Nếu không phải điểm đánh đổi xứng đáng thì còn lâu tôi mới tiếp tục nhá!
Năm ngày sau.
Eirina nói với quản gia: “Sắp xếp cho ta ra ngoài, bình dị thôi.”
Quản gia nói: “Vâng.”
Một lúc sau mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, một cỗ xe ngựa mộc mạc giản dị, người đi theo cũng chỉ có Ala. Hôm nay Eirina muốn ra ngoài mua chút đồ cá nhân, không muốn bản thân quá nổi bật nên chọn loại xe cực rẻ. Ala được phép lên xe ngồi cùng, cô vẫn như mọi ngày, không cần thiết thì không nói, nhưng hôm nay có vẻ nghiêm túc hơn. Bầu không khí trong xe vô cùng gượng gạo, không ai lên tiếng cũng chẳng biết giao tiếp sao. Ngồi một lúc thì xe dừng lại ở một khu phố phồn hoa náo nhiệt.
Ala bước xuống trước, nhẹ nhàng giơ tay ra chờ đợi Eirina. Đương nhiên cô sẽ làm theo đủ bước cần thiết. Phố hôm nay hình như có hơi đông thì phải, nhìn kĩ lại thì đúng là ghi có lễ hội. Eirina hai nay nâng váy đi sau Ala vài bước, bọn họ đi đến tiệm trang sức đầu tiên. Không có gì đặc biệt, cô chỉ thử qua thử lại, cái nào vừa ý thì rước về nhà. Tiếp đến là tiệm váy, tiệm đồ cổ, tiệm thuốc cũng không khác là bao.
Đường phố cái gì cũng có, vì Eirina đi đằng sau nên những biểu cảm của Ala cô đều biết rõ, giữ hắn lại nói: “Ra mua cho ta ít đồ ăn vặt.”
Ala gật đầu lia lịa. Nói sao thì nói, dù cho có là nam chính hay những thứ cao cả hơn nữa thì Ala vẫn chỉ là một đứa bé. Mấy việc như ánh nhìn ra sao hay những thứ như vậy Eirina đều biết rõ.
Trên đường phố đi đi lại lại, buôn bán tấp nập, Eirina đang đứng chờ Ala mua đồ trở về thì đột nhiên bị một người vòng tay từ sau cổ bịt miệng. Vốn định giãy giụa nhưng lực người đằng sau quá lớn, hơn nữa trong khăn hình như có tẩm thuốc mê loại nặng làm mắt cô không tài nào mở hẳn hoi được.
Khi tỉnh lại tay Eirina đã bị trói chặt, miệng bịt một mẩu vải lớn, chân bị trói không thương tiếc. Cô định hét lên nhưng chợt nhớ mình đang bị bịt miệng, thế là không còn làm gì nữa. Theo như tầm mắt của cô thì đây là một con hẻm hoang khá nhỏ, bọn khốn nạn kia không bắt cóc chuyên nghiệp được hơn à? Chỗ gì mà toàn bùn rồi đất làm lấm lem hết váy cô…
Ngồi một lúc sau thì bọn khốn nạn kia xuất hiện, trên tay tên thủ lĩnh còn cầm một con dao găm sáng bóng, hắn tung dao như tung hứng, cứ lên rồi lại xuống. Tiến đến gần Eirina hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ tóc rồi đến gương mặt, cười gian nói: “Hể, cũng xinh đẹp đó chứ, có hứng thú làm vợ bổn đại gia không?”
Tôi khinh! Xấu như ông có cho tôi cũng không thèm!
Hắn cầm con dao nhẹ nhàng lướt trên da Eirina, độ lạnh của nó làm cô không khỏi rùng mình, hắn nói: “Mà thôi, để tống tiền vẫn tốt hơn. Nhưng sao nhỉ, gương mặt đẹp vậy mà không được hưởng đúng là đáng tiếc. Hay là cứa một cái nhỉ?”
Eirina lắc đầu cự tuyệt, tên thủ lĩnh nhìn thấy xong còn cười kinh khủng hơn, quẹt nhẹ lưỡi dao lên mặt cô. Dù vết thương rất nhỏ nhưng cũng có máu tứa ra. Tên thủ lĩnh nhẹ nhàng tiến xuống phần ngực cô, cô không muốn nên lắc đầu cự tuyệt liên tục, nước mắt còn đang sắp rơi ra. Không dừng lại ở đấy hắn còn có ý định tiến thêm bước nữa, cô nhắm tịt mắt lại không dám nghĩ tiếp.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì tên thủ lĩnh đã bị đánh bầm dập đến hôn mê bất tỉnh, người trước mắt Eirina hiện tại là Ala đang thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầy vì mệt. Còn chưa hiểu gì thì mấy cái thứ đang trói buộc cô được gỡ ra, được giải thoát cô ôm chầm lấy người kia òa khóc. Hắn không biết phải làm sao nên chỉ vỗ nhẹ lưng cô vài cái, nói: “Không sao nữa đâu, mọi chuyện đều qua rồi.”
Sau đó Ala nhấc bổng Eirina lên, ôm chặt cô vào lòng, trải nghiệm được sự ấm áp này tim cô đập thình thịch thình thịch mãi. Tự nhiên muốn nhìn mặt người kia, hai ánh mắt đúng lúc chạm vào nhau, mặt cô đỏ bừng lên, không biết phải làm sao chỉ đành dúi mặt vào lồng ngực người kia cho bớt xấu hổ.
Sau đó Eirina được Ala mang đến tận nhà, hắn có chút lo lắng nhưng vẫn rời đi rất sớm.
Buổi tối đến.
Bảng hệ thống hiện lên: Xuất sắc! Diễn rất tốt! Điểm đau đớn khi khi chết: -50000. Dù không được quang minh chính đại lắm nhưng đã hoàn thành rất tốt!
Eirina vui vui vẻ vẻ nói: “Tôi mà lị!”
Đương nhiên rồi, chuyện hôm nay hoàn toàn do sắp đặt cả!