Đừng Đùa, Xuyên Không Xong Không Dễ Đâu!

Chương 6 - Phần 1 : Hãy làm tròn vai nữ phụ phản diện!

Những ngày sau đó vẫn tiếp diễn như bình thường, sáng dậy húp trà thư thái, đến chiều thì chạy bạt mạng. Lúc đầu thì còn sợ hãi nhưng dần dần cảm giác quen thuộc vô cùng, Eirina còn học được chiêu tránh đòn nhanh gọn lẹ, dù rằng quá trình hơi đau đớn. Vào sáng hôm nay hệ thống lại tiếp tục thông báo nhưng đặc biệt hơn chút: Ha lâu~ Hệ thống thấy thời gian nam chính làm việc ở đây cũng rất lâu rồi nên muốn tạo một sự kiện nhỏ để ép buộc anh ta rời khỏi. Sự kiện này cực kì cần sự hỗ trợ hết lực của người dùng, nội dung như sau: Đồ đạc quý giá trong dịnh thự cứ ngày một hao mòn. Cuối cùng kết án là do nam chính Adela làm. Bạn hãy trục xuất nam chính một cách hợp lí nhé! Bắt đầu sau 10 phút nữa, chúc bạn may mắn.

May mắn cái con khỉ!

Còn thời gian mười phút thì nên đi chuẩn bị chút. Eirina đi đến tủ đồ lựa chọn một bộ vừa gọn gàng vừa quý phái nhất. Cái tủ đồ này chứa được ít nhưng mà hôm nào cũng được thay mới cả. Sau khi lựa đồ xong thì đến tiết mục trang trí để cho sang chảnh nhất có thể.

Vài giây sau tiếng gõ cửa ngay lập tức vang lên, quản gia nói: “Chủ nhân có việc gấp cần ngài xử lí ạ.”

Eirina giữ tâm trạng thản nhiên, nhẹ nhàng nâng ly trà lên nhấp môi một chút rồi nói: “Vào đi.”

Quản gia mở cửa bước vào theo sau là Ala và hai người khác đang áp giải hắn. Vào đến nơi Ala bị hai người kia đẩy mạnh xuống, hiện tại thành quỳ trước mặt Eirina. Quản gia nói: “Chủ nhân, tên người hầu này rất to gan, dám trộm đồ quý của dinh thự. Không biết phải xử lí ra sao ạ?”

Eirina cầm ly trà trên tay đặt nhẹ xuống, nâng mắt lên, nói: “Chính mắt ngươi nhìn thấy? Hay là giá họa cho người tốt?”

Quản gia vội vàng nói: “Chuyện này chắc chắn không ạ. Hắn cùng mấy người nữa cùng nhau lên kế hoạch từ rất lâu rồi.”

Eirina nhìn quản gia, nói: “Ồ? Chẳng phải những người này đều được chọn lựa kĩ lưỡng rồi sao? Vậy mà bây giờ ngươi nói ‘lên kế hoạch’ là thế nào?”

Quản gia hốt hoảng, nói nhanh: “Lúc đó tôi hoàn toàn nghĩ rằng bọn họ thuộc loại lương thiện, không nghĩ đến…”

Eirina nhíu mày, tức giận nói: “Không nghĩ đến làm sao? Đến chức trách của bản thân cũng làm không xong thì than vãn cái gì?”

Quản gia không biết đáp trả thế nào đành giữ im lặng chốc lát. Eirina thấy vậy thở dài một hơi, lấy tay chống trán, hỏi: “Trộm bao nhiêu?”

Quản gia nhanh chóng đáp: “Năm mươi lượng… vàng ạ.”

Má ơi! Năm mươi lượng vàng! Định giết người à?!

Eirina bỏ tay xuống, nhìn quản gia, nói: “Tặng thêm hai mươi lượng vàng nữa coi như tiền công, sau đó đuổi đi.”

Ala đang định lên tiếng nhưng khi nhìn về phía quản gia, thấy ông ấy lắc đầu một cái thì liền im bặt. Eirina hất tay đuổi bọn họ đi nói: “Sau đó ngươi cũng đến lấy ít tiền rồi đi luôn đi. Ta cũng có tuổi rồi, nếu cứ để thế này thật sự không ổn.”

Quản gia nghe vậy thì ngay lập tức mồ hôi chảy đầy mặt, oan ức nói: “Nhưng tôi đâu có lỗi nặng đến độ bị đuổi.”

Eirina nhìn quản gia nói: “Chú này. Ta gọi ngươi một tiếng chú vì ngươi lớn tuổi hơn, mọi việc đều sẽ rất ổn nếu ngươi không bịa chuyện như vậy. Ta đã rất nhân nhượng nhưng ngươi chẳng biết hối cải. Lui đi.”

“Chủ… chủ nhân… tôi…”

“Đừng gọi như thế nữa.”

“Tôi biết sai rồi, từ sau sẽ không dám nữa.”

“Quá nhiều ‘từ sau’ rồi. Hai người đằng kia mau mang mấy người này đi đi.”

“Vâng!”

Bảng hệ thống hiện lên: “Diễn xuất ngày càng tiến bộ! Điểm ngầu: +100, điểm đau đớn khi chết: -400. Rất tốt! Nhưng có thể cho hệ thống biết tại sao người dùng lại biết quản gia là người như vậy?

Eirina nhìn rất gian, nói: “Rất dễ, từ ánh mắt đến hành động của ông ta đều giúp tôi đoán được.”