- Cho em 2 bát bò tái nhé chị, 1 bát không hành..- vừa gọi món, tôi bỗng chợt nhớ ra, ngoài bản thân mình thì làm gì còn ai ở bên cạnh để gọi nhiều như vậy chứ.
- À em nhầm, 1 bát chị nhé- tôi cố gọi với vào.
Cảm giác hụt hẫng trong lòng muốn trào lên nhưng nhanh chóng được tôi dập tắt, có lẽ do khung cảnh quán quen gắn liền cùng tôi suốt những năm tháng từng sống khiến mình không tự chủ gọi đồ theo những gì được lập trình sẵn trong trí nhớ. Khẽ tháo nhẹ chiếc kính cận, tôi đảo mắt nhìn lại con phố qua ô cửa sổ bên cạnh.
Cảnh vật không có quá nhiều sự thay đổi so với những ngày tôi mới rời đi, vẫn là những ngóc ngách chật chội chẳng đủ cho 2 chiếc xe máy đi vào. Bên đường vẫn tồn tại những ngôi nhà cổ kính, cũ kĩ có niên đại đến cả trăm năm, cảnh vật quen thuộc, lại có chút xa lạ vì đã lâu lắm tôi mới tìm đến những nơi bình yên thế này
- Ơ Tuấn, mày đi đâu mà sao lâu lắm chị mới thấy mày thế?- chị chủ quan một tay bê bát phở đang nghi ngút khói có chút ngạc nhiên nhìn tôi.
- Em vào Nam hơn hai năm nay, giờ em về vì nhớ phở chị làm đấy.
- Thảo nào lâu lắm không thấy mày qua- chị vừa ngồi xuống định nói chuyện cùng tôi. Nhưng rồi có khách tiến vào nên phải đứng dậy lập tức.
Chị rời đi, tôi bắt đầu chậm rãi thưởng thức hương vị đậm đà từ nước dùng, quả thật sau khi vào nam, để kiếm được bát phở có mùi vị của đất Bắc thực sự rất khó. Trong Nam, họ thường thích ăn đồ có vị ngọt hơn, và với một người ghét vị ngọt như tôi, điều đó quả thật là khó khăn những lúc nhớ về hương vị quê nhà.
Nhớ lại khi xưa, những ngày tháng cắp sách tới trường cũng lũ chiến hữu cấp 3. Cả nhóm thường cùng hẹn nhau tụ tập tại đây, vui vẻ cười đùa rồi lại phải vội vàng ăn nhanh chóng bát phở vẫn nghi ngút khói cho kịp giờ trước khi tiếng báo hiệu vào lớp từ trống trường vang lên .
Và cả về em, người con gái từng cùng tôi nắm tay suốt quãng thời gian tuyệt vời nhất trong những năm tháng biết về vị tình yêu đầu đời.
- Dạo này vào đấy đi học hay làm mà trông mày gầy hẳn đi thế- chị chủ quán quay lại, tay còn đặt lon bia lên bàn cho tôi.
- Em đi làm rồi chị ạ.
- Thi thoảng hội thằng Minh với con bé Vy vào đây gặp chị mà chẳng thấy mày đâu. Thời gian trôi nhanh thật đấy..
Chị nói khiến tôi im lặng, những năm tháng vô tư ấy dường như không ngừng ùa về trong trí nhớ. Những ngày sống cuộc đời vô ưu vô lo, đâu cần quan tâm nhiều đến ngày mai ra sao để rồi dần dần, từng người rời đi với ước mơ cùng hoàn cảnh sống riêng biệt khiến chúng tôi tách rời, chẳng biết sau này, liệu nhóm tôi có còn cùng nhau cười đùa, rong ruổi khắp phố cũ cùng những cơn nắng hè oi ả như xưa được không?
Nói chuyện với chị thêm một lúc, tôi cũng xin phép ra về. Phố đã lên đèn, dường như ai cũng đang vội vã để trở về nhà sau một ngày dài bận rộn với công việc. Hình ảnh tôi chậm rãi kéo chiếc vali có vẻ như lạc lõng hẳn so với phần còn lại của thành phố.
Từng cơn gió lạnh mùa đông lùa đến như cắt da, cắt thịt cứ thế chen chúc vào chiếc áo khoác có phần mỏng manh của tôi. Mẹ đã dặn trước khi về rằng tôi nên chuẩn bị kĩ càng về trang phục nhưng có lẽ, thời tiết trong Nam khiến tôi chủ quan về mùa "phát cơm chó" này.
Và rồi đâu đó trong góc phố, có tiếng nhạc vang lên khiến tôi nhớ về em- người con gái luôn ngồi ở yên sau, miệng không ngừng ngân nga những câu hát suốt ngãng đường tới trường.
"Một lần bên em hỡi
Nắng gió sân trường vui đùa
Ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố
Và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi
Nụ cười em cho anh ngàn mơ ước
Từng chiều anh mong ngóng
Vẫn đó nơi hàng cây già
Đợi nhau vu vơ anh mang tên em trong giấc mơ
Rồi mùa thi chợt đến
Bồi hồi nhìn phượng rơi
Đợi chờ một chút mưa cho đôi mình được đứng bên nhau thật lâu.."
Mệt nhọc mở cánh cửa nhà, mọi thứ vẫn như vậy, nguyên vẹn như những ngày cuối trước khi tôi rời đi, hình như thi thoảng mẹ vẫn quay về dọn dẹp dù rằng chẳng biết bao nhiêu lâu nữa tôi mới trở về. Ngả người lên chiếc ghế sô-pha, tôi nhấc điện thoại lên gọi cho mẹ.
Sau vài tiếng tút tút phát ra, âm thanh của mẹ cất lên từ đầu dây bên kia.
- Về tới nhà chưa con?
- Con vừa về.
- Ừ, thức ăn mẹ để sẵn trong tủ lạnh, rảnh thì qua chợ mua đồ tươi về nấu. Quần áo mùa đông mẹ cũng chuẩn bị sẵn trong tủ, mẹ biết thừa mày chẳng chuẩn bị gì trước khi về rồi..- tiếng mẹ ân cần dặn dò từ đầu dây bên kia.
Tôi cảm thấy cay cay sống mũi. Vài năm nay, tôi nhận ra mình chẳng hề quan tâm gì tới mẹ ngoài một số lời nói sáo rỗng. Nhưng mẹ thì sao? Quan tâm tôi từng chút dù là miếng cơm, manh áo dẫu cho tôi đã trưởng thành, tự biết chăm sóc cho bản thân.
Tôi vẫn nhớ những ngày thơ bé, chỉ vì tôi thèm ăn chân giò hầm mà giữa cái đêm lạnh miền Bắc, mẹ vẫn lủi thủi đi kiếm cho tôi bằng được. Hình bóng gầy gò của mẹ đang run run, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, người vẫn ôm chặt lồng bàn đựng đồ vì sợ để nguội, sẽ làm mất đi vị ngon như xoáy sâu vào tâm trí khiến tôi chẳng thể nào quên. Tự hứa rằng bản thân cần trưởng thành hơn để sớm lo cho bố mẹ, cho gia đình nhưng rồi, tôi cũng chẳng thể thực hiện như những gì đã hứa.
- Mẹ với bố cũng chú ý giữ gìn sức khoẻ, con thu xếp xong xuôi rồi cuối tuần con về.
- Ừ, thôi ngủ sớm đi, đi cả ngày nay chắc cũng mệt rồi, mẹ cũng chuẩn bị nghỉ mai còn đi làm đây- tiếng mẹ nhỏ nhẹ đáp lời, sau đó cúp máy.
Nhắm mắt lại, tôi suy nghĩ mông lung, tự lên kế hoạch về những dự định sau khi trở lại cần làm gì sau đó, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Thành phố này ngày đầu trở lại vẫn yên bình lắm.