Dưới Ánh Đèn Đường

Chương 2: Gặp gỡ

Tỉnh dậy trên chiếc giường thân thuộc, cũng đã lâu lắm tôi mới có một giấc ngủ yên lành như thế này. Thời tiết sáng sớm khá lạnh khiến tôi chẳng muốn rời giường chút nào, khẽ vươn vai, tôi tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường để xem có gì xảy ra đêm qua hay không.

Chỉ là vài thông báo vu vơ trên Facebook cùng một số lời hỏi thăm từ những người đồng nghiệp trong Nam. Tôi ngáp dài, trả lời vội tin nhắn rồi dọn dẹp giường chiếu sau đó vệ sinh cá nhân. Chiếc khăn mặt được thấm bằng dòng nước lạnh đã làm tôi lập tức tỉnh ngủ, cạo râu, sửa sang đầu tóc sao cho thật chỉnh chu trước khi đi gặp lại người thân, bạn bè.

Lục tìm trong tủ lạnh, đa số toàn là đồ đóng hộp ăn sẵn mà mẹ đã chuẩn bị từ ngày tôi thông báo sẽ trở về. Hâm nóng cá ngừ, tôi ăn cùng chút bánh mì có sẵn sau đó chuẩn bị quần áo ấm áp để ra chợ, mua chút hoa quả đi thăm người quen trong thành phố nhỏ bé mà cũ kĩ này .

Dắt con Cup50 cũ kĩ ra khỏi nhà, tôi thử nổ máy xem liệu nó còn sống hay không. Vẫn ổn, chắc mẹ đã đem nó đi bảo dưỡng trước khi tôi về. Nghe tiếng máy êm ru, tôi nghĩ thầm, cũng may mà còn con xe đi lại chứ không chắc phải loay hoay bắt bus khắp thành phố.

Cả ngày loanh quanh chào hỏi hàng xóm cùng họ hàng ruột thịt cũng khiến tôi mệt nhừ, trời dẫu lạnh nhưng việc chạy qua lại khắp thành phố cũng làm tôi đổ mồ hôi như mưa. Chú ruột thấy tôi trưởng thành hơn cả về ngoại hình lẫn cách ăn nói thì vui vẻ vỗ vào vai tôi đôm đốp.

Năm xưa, khi bố mẹ tập trung cho công việc, chú là người chăm sóc cho tôi từ những ngày đầu mới dứt sữa, cùng quãng thời gian bố mẹ đi lên vùng Tây Bắc lập nghiệp, chú đều chăm nom tôi chẳng khác nào con ruột. Vậy nên tôi nghiễm nhiên coi chú như người bố thứ 2 của mình.

Chiều tối, dừng xe ở trước cửa nhà em, bàn tay cứ vài lần muốn đưa lên nhấn chuông cửa nhưng rồi lại vô thức rút về như không muốn đối mặt với ai trong gia đình em. Sau những tổn thương đã gây ra, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại mọi người nữa. Thế rồi, có một giọng nói từ trong nhà vọng ra khiến tôi giật mình.

- A, anh Tuấn, anh vào nhà uống nước này - thằng cu Bi, em trai của Vy chạy ra mở cổng khi thấy tôi lấp ló bên ngoài.

- Ừ Bi à, có ai ở nhà không? - tôi xoa đầu Bi khi cu cậu chạy ra mở cổng giúp tôi.

- Có bố em thôi, mẹ em đi làm chưa về, còn chị Vy đi học từ tháng trước trước rồi ạ - thằng bé kéo tay tôi vào nhà sau đó hét lên - bố ơi, anh Tuấn qua chơi này!

Cu cậu kéo tay tôi vào nhà, Bi không có thái độ gì khác với tôi. Nhớ lại những ngày khi tôi và Vy yêu nhau, nhờ có cu cậu làm cầu nối mà tôi và em mới có thể hoà giải những hiểu lầm và xích mích không đáng có. Mỗi lần như vậy, cu Bi chẳng hề đòi hỏi tôi phải làm gì quá quắt ngoài việc dẫn cu cậu đi chơi game, tránh bị bố mẹ và em la mắng.

Tôi còn nhớ như in, sau khi biết 2 đứa tôi chấm dứt, cu Bi rưng rức nước mắt bám vào áo tôi mà hỏi: "anh với chị Vy chia tay rồi, sau này anh còn qua đây chơi game với em không?". Ngày ấy, cu cậu mới chỉ học lớp 4 nhưng đã hiểu rằng sự chia ly giữa tôi và Vy cũng sẽ kết thúc sự quan tâm vốn có của tôi cho cu cậu.

- Tuấn hả, ngồi uống nước đi con - giọng bố em vang lên, kéo tôi rời khỏi những dòng suy nghĩ miên man trong đầu.

- Con chào bác, dạo này hai bác khỏe không ạ? - tôi đứng dậy, có chút bối rối khi bố của Vy đứng trước mặt.

- 2 bác vẫn khoẻ, mà sang đây thăm 2 bác với các em là bác vui rồi, còn bày vẽ mua đồ làm gì. Lần sau mà còn cầm mấy cái này đến thì không cần vào nhà bác nữa đâu nhé!! - bố em không vui khi nhìn thấy túi hoa quả trong tay tôi.

Ngồi nói chuyện với bố em, thông qua những lời kể, có vẻ như sau khi chia tay tôi, Vy không còn cười nhiều như những ngày xưa ấy nữa. Nhìn thấy vẻ áy náy trên khuôn mặt tôi, bố em vẫn nhẹ nhàng nói, không hề có dáng vẻ trách móc hay đổ lỗi gì với tôi cả, điều đó càng làm nội tâm tôi cảm thấy hổ thẹn hơn.

Đối với bậc phụ huynh, gần như ai cũng có suy nghĩ chung rằng sẽ không để con cái mình yêu sớm làm ảnh hưởng tới học tập, tới định hướng tương lai. Thế nhưng khi tôi và em yêu nhau, 2 bác không những ngăn cản, mà còn luôn ở bên cổ vũ, để cả hai dựa vào nhau cùng trở lên tốt hơn.

Chính bởi vậy, khi mà bố em càng tỏ ra bao dung bao nhiêu thì tôi lại càng thêm hổ thẹn bấy nhiêu.

Trò chuyện được một hồi, tôi cũng xin phép ra về vì đã khá muộn. Bố em giữ tôi ở lại ăn cơm cùng gia đình nhưng tôi khéo léo từ chối, Cu Thóc đang chuẩn bị giúp tôi mở cổng, bỗng dưng đằng sau cánh cửa ấy, xuất hiện bóng dáng người con gái mà bây giờ tôi chẳng muốn đối mặt nhất.

Em có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười khi về đến nhà ngay lập tức nghiêm lại. Tôi thất thần vài giây để nhìn kĩ em hơn, đã lâu không gặp, em bây giờ xinh hơn ngày trước nhiều. Vẫn là khuôn mặt với vẻ đẹp kiêu kì, đôi bờ môi luôn đỏ hồng khiến người ta liên tưởng đến những quả sơ-ri đỏ mọng mà không tự chủ muốn chiếm đoạt, cùng đôi bờ mi cong vút, quyến rũ hấp dẫn bao nhiêu kẻ lỡ nhìn qua.

Lặng im ngắm nhìn em, dòng thời gian như ngừng chảy, chỉ đến khi cu Bi vui mừng chạy ra đỡ đồ cho em với tiếng hét vang vọng mới khiến tôi dời khỏi những suy nghĩ rối rắm về em trong đầu.

- Anh vào nhà chơi đã - Vy tiến lại gần, đứng trước mặt tôi mà nói.

- Anh về luôn đây, có thời gian anh lại ghé qua thăm 2 bác với các em.

Vy không nói gì, khẽ gật đầu sau đó lách qua tôi để vào nhà. Mùi hương từ mái tóc em thoảng qua gợi lại cho tôi chút tiếc nuối về nhiều điều mà tôi từng bỏ lỡ. Nhớ về những ngày em còn ở phía sau xe, ngân nga những câu hát vu vơ với mái tóc đen dài luôn bay trong gió. Đó như một bức tranh tuyệt đẹp mà tôi lưu giữ lại ở một khoảng trống sau cùng trong tim.

" Nụ cười xinh, đôi má hồng giờ thuộc về người ta

Anh và em giờ xa lạ giữa chốn đông người qua"

Ra về, tôi lái xe dạo một vòng quanh thành phố. Suy nghĩ về mục đích việc tôi quay trở lại đây là gì? Có lẽ chỉ đơn giản là muốn tìm lại những cảm xúc đã ngủ yên từ lâu. Tìm lại không có nghĩa để đạt được nó một lần nữa, chỉ là một sự nhìn lại để biết được tôi còn lại những gì của cái quá khứ ấy.

Liệu rằng sự trở lại của tôi, sẽ khiến lòng bình yên hơn chăng?

6 giờ tối, tôi tìm đến nhà của ông Bảy, trên xe vẫn treo lủng lẳng chút rượu thịt vừa mua. Ông là một người lính già đã về hưu sau chiến tranh chống Mĩ, đồng thời cũng là người thầy dạy cho tôi lối sống tự lập, dạy tôi chơi đàn, dạy tôi võ để tự vệ,.. dạy tôi nhiều lắm, mà có lẽ để liệt kê ra thì cả một ngày dài cũng chẳng thể kể hết được.

Hình bóng ông đang ôm cây đàn trước hiên nhà ánh lên vẻ cô đơn, ông Bảy không có gia đình, cách nói chuyện luôn cục súc khiến người đối diện chẳng muốn tiếp lời, thế nên quanh năm suốt tháng, gần như ngôi nhà cũ kĩ của ông chẳng có bị khách nào tới thăm cả.

Người bạn của ông ngoại trừ cây đàn guitar cũ kĩ với những vết sơn bong tróc còn con chó mực đã mất cách đây vài năm thì chẳng còn ai. Có lẽ ngoại trừ tôi, là một người học trò, một người "bạn" đặc biệt của ông.

- Ông Bảy, mở cổng cho cháu với - tôi gọi với vào.

- Thằng Tuấn à, đợi tao tý - ông nheo mắt nhìn kĩ lại, sau đó chậm rãi mở cửa cho tôi..