"Này, cậu vẫn muốn giấu sao?"
Câu hỏi này của Tử My, người khác có lẽ nghe không hiểu. Nhưng chỉ riêng Minh Lạc chẳng thể không hiểu, cô là người duy nhất biết rõ Tử My đang hỏi về chuyện gì.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Minh Lạc thì Tử My cảm thấy hối hận vì đã hỏi câu ấy, nhưng giờ không thể thu hồi lại được nữa.
"Tử My... cậu là người duy nhất biết và hiểu chuyện năm xưa đã làm tổn thương mình như thế nào mà." - Minh Lạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói.
Minh Lạc thật ra chẳng phải một cô gái nghèo khổ, ăn không no mặc không đủ ấm như trong lòng bạn bè đã nghĩ. Cô chính là thiên kim tiểu thư của Diệp gia, một tập đoàn xây dựng nổi tiếng ở thành phố S này.
Từ nhỏ Minh Lạc đã là một cô bé chân thành, luôn đối tốt với mọi người ở xung quanh mình. Lúc xưa Minh Lạc thật sự rất chân thành, chân thành đến mức ngốc nghếch, đem những thứ tốt đẹp nhất của mình ra chia sẻ với bạn bè. Nhưng khoảng ba năm trước đã xảy ra một chuyện, Minh Lạc cũng thay đổi từ đó.
Minh Lạc và Tử My lúc học cấp hai có một cô bạn dễ thương - Vân Vân, ba người họ chơi rất thân với nhau.
Minh Lạc rất quý mến Vân Vân, xem cô bé là bạn thân giống Tử My mà hết lòng đối dãi. Thấy cô bé thiếu thốn gì thì Minh Lạc liền mua tặng, dù món đồ đó bao nhiêu tiền. Hay là nhìn thấy Vân Vân học kém môn nào đó thì Minh Lạc liền về kêu mẹ tìm thầy giáo dạy thêm và kéo cô bé qua học cùng.
Với cô bạn Vân Vân ấy Minh Lạc thật sự đã hết lòng hết dạ, hoàn toàn không chút tính toán gì. Minh Lạc đã ngây thơ nghĩ rằng mình hết lòng với Vân Vân thì cô bé cũng sẽ như vậy, sẽ trân trọng tình bạn của hai người. Nhưng không, sự chân thành của Minh Lạc bị Vân Vân xem như một trò chơi không hề trân trọng...
Hôm đó Minh Lạc và Tử My đi xung quanh trường tìm Vân Vân để ăn trưa cùng nhau, hai người đều thầm than vừa mới tan học thì cô bạn Vân Vân đã chạy đi đâu mất rồi. Sao hai người tìm mãi mà chẳng thấy.
Lúc Minh Lạc với Tử My đang vừa đi vừa nhìn xung quanh, tìm kiếm Vân Vân thì có một giọng nữ từ nhà vệ sinh vọng ra:
"Ê Vân Vân, mình cảm thấy cậu và Minh Lạc đúng là hai người bạn thân thật đấy."
Tử My quay qua nhìn Minh Lạc, khẽ nói:
"Hình như mình nghe thấy có ai đó nhắc đến tên của cậu và Vân Vân đấy."
"Vân Vân có lẽ đang ở trong đó đó, tụi mình vào xem thử đi." - Vừa nghe nhắc đến Vân Vân thì Minh Lạc liền cười nói vui vẻ, cô nắm lấy tay Tử My bước thẳng vào nhà vệ sinh.
"Ai nói với cậu rằng mình xem Minh Lạc là bạn thân?" - Giọng nói quen thuộc ấy đã khiến bước chân của Minh Lạc bất chợt dừng lại ở trước cửa.
"Ý của cậu là sao? Mình không hiểu." - Cô bạn cùng lớp kia khó hiểu nhìn Vân Vân.
"Minh chưa bao giờ xem Minh Lạc là bạn, huống chi là bạn thân. Với mình thì cô ta chỉ là một tiểu thư ngu ngốc lắm tiền. Chơi chung với cô ta chỉ vì mình muốn kiếm một chút lợi tích cho bản thân thôi." - Vân Vân vừa nói vừa chỉnh sửa lại tóc tai của mình, trên môi còn có một nụ cười nham hiểm.
Những lời đó giống như tia sấm đánh ngang tai Minh Lạc, cô bỗng cảm thấy đau lòng vô cùng. Minh Lạc lúc này khẽ bước vào, muốn xem thử chủ nhân của những lời đó có thật là Vân Vân, người bạn mà cô đã hết lòng quý mến... Kỳ lạ? Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc ấy mà... nhưng tại sao lúc này Minh Lạc lại cảm thấy xa lạ đến thế... cứ như thể cô không hề quen biết người đang ở trước mặt mình.
"Tại sao?..." - Minh Lạc khẽ hỏi, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Nghe thấy giọng nói của Minh Lạc thì cả người Vân Vân cứ như hòa đá khó khăn, buột miệng gọi khẽ:
"Lạc Lạc..."
Cô bạn cùng lúc kia nhìn thấy tình hình căng thẳng quá thì liền rời khỏi, không muốn nhiều chuyện.
"Tại sao?" - Minh Lạc nghẹn ngào lặp lại câu hỏi lúc nãy, ánh nhìn đã mờ dần bởi một tầng nước mắt trực trào.
Vân Vân tỏ vẻ bối rối, mở miệng mà chẳng thể thốn ra lời nào. Cô ta giờ phút đó kể cả nhìn Minh Lạc cũng không đam cảm, chỉ biết quay mặt qua chỗ khác tránh né.
"Vân Vân, từ trước tới giờ cậu thật sự chưa từng xem mình là bạn, dù chỉ là một giây thoáng qua?..." - Minh Lạc nhìn Vân Vân mà hỏi, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào hơn.
Vân Vân có thể cảm nhận được Minh Lạc thật sự rất đau lòng, nhưng vẫn im lặng không một lời giải thích.
Minh Lạc khẽ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thế nhẹ nhàng lăn dài. Minh Lạc thà rằng Vân Vân chối bỏ hết những gì đã nói vừa rồi, dù cô ta nói gì thì cô cũng sẽ tin... bởi vì cô rất trân trọng tình bạn này không muốn nó tan vỡ... Nhưng nói dối cô một câu, Vân Vân còn không muốn thì thử hỏi tình bạn này còn có cách nào giữ lại...
Minh Lạc nhìn Vân Vân mà không ngừng rơi nước mắt, vô thức lùi về sau vài bước rồi cô quay lưng rời đi. Người tên Vân Vân này, cô mãi mãi không muốn gặp lại thêm một lần nào nữa...
"Lạc Lạc..." - Nhìn thấy Minh Lạc ôm mặt khóc bỏ đi như vậy thì Vân Vân rất muốn đuổi theo, nhưng chẳng hiểu tại sao đôi chân của cô ta không thể cử động được.
Thật ra nãy giờ người im lặng nhất không phải Vân Vân mà là Tử My, cô cứ đứng yên nhìn Vân Vân chằm chằm... ánh mắt của cô hiện rõ sự giận dữ lẫn thất vọng.
"Cô câm miệng lại ngay cho tôi! Cô chẳng xứng gọi tên của Lạc Lạc." - Tử My bỗng thẳng tay tát Vân Vân một cái cực kỳ mạnh, tức giận quát lớn lên.
Vân Vân bất ngờ nhìn Tử My, thật sự rất bất ngờ. Tử My ở trong mắt của tất cả mọi người là một cô gái đáng yêu, vui vẻ. Nhưng Vân Vân không ngờ lúc nổi giận thì Tử My có thể trở đáng sợ đến thế, ánh mắt của cô cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ở trước mặt.
"Cao Vân Vân, cô chẳng bằng một con chó. Cho chó ăn, nó còn biết ơn. Còn cô đã ăn xài của Lạc Lạc bao nhiêu thứ rồi mà vẫn có thể chà đạp tình cảm cậu ấy như vậy. Thật không xứng." - Tử My vừa nói vừa dứt khoát ném hộp cơm vốn chuẩn bị cho Vân Vân vào thùng rác, rồi quay lưng rời đi.
Bộ dạng của Tử My trông rất hung dữ, nhưng lại vô thức rơi nước mắt. Cô cũng giống Minh Lạc, rất yêu quý người bạn Vân Vân này. Nhưng cuối cùng thì... sự thật lại khiến hai người quá đau lòng.
Hôm đó Minh Lạc đã tự nhốt mình trong phòng cả ngày, cô cứ khóc suốt, không cách nào cầm nước mắt lại được. Cô rất muốn biết rốt cuộc mình đã làm gì sai để bị đối xử như vậy. Chẳng lẽ vì cô được sinh ra gia đình giàu sang nên mới khiến mọi người thấy xa cách quá, không ai tin cô thật lòng xem họ là sao?
Những ngày sau đó Tử My thiệt không muốn nhớ đến nữa, nhớ lại gương mặt của Minh Lạc lúc ấy thì cô thật sự chỉ hận là không thể chém Vân Vân ra ngàn mãnh. Cũng vì tình bạn ở trong quá khứ kia mà Minh Lạc bỗng trở thành một kẻ nói dối, mãi che giấu thân thật của mình mặc cho bị bao nhiêu người khinh thường...
********Hết chương 3*********
Đón đọc tiếp nhé.