[EDIT] Thời đại quân hôn: Thiếu tá phúc hắc, tôi phải chọn anh!

Chương 4: Gặp nhau ở bờ biển (4)

"Thái Khắc!"

Thanh âm trầm thấp thuần hậu của đàn ông bỗng vang lên đã đem Doãn Tịch Mạt đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình kéo trở lại.

Cô quay đầu lại cái gì cũng chưa kịp nhìn thấy rõ, chỉ có một đoàn màu đen đen đang quét tới.

Trái tim nhỏ chợt nhảy một cái, Doãn Tịch Mạt vội vàng đứng lên, đang muốn tránh thoát thế nhưng tốc độ của nó thật sự quá nhanh, còn chưa kịp động, Doãn Tịch Mạt đã bị cái đoàn đen đen kia bổ nhào tới.

Theo bản năng cô vươn tay ra ngăn cản, xúc cảm theo cánh tay truyền lại: ấm, nóng, mềm, nhuyễn, nhưng điểm mấu chốt là có cảm giác lông lá xồm xoàm.

Trong lòng Doãn Tịch Mạt lập tức liền sợ hãi hét ra một tiếng chói tai, giãy dụa muốn thoát khỏi cái sự đeo bám không biết là cái gì này.

Không biết làm sao mà Thái Khắc lại phấn khích như vậy, móng vuốt gắt gao bám chặt một bên tay Doãn Tịch Mạt không buông, cái đuôi đằng sau thì vung vẩy qua lại. Cái đầu ngửi tới ngửi lui trên người cô như đang muốn nghiên cứu một phen. Doãn Tịch Mạt bị ép tới nỗi thân thể không trụ vững được liền quang vinh ngã xuống.

Bên tai truyền đến âm thanh ô ô hưng phấn của Thái Khắc, Doãn Tịch Mạt nhắm chặt mắt không dám nhìn, khuôn mặt trắng bệch một mảnh, quả thực bị dọa đến phát khóc rồi.

Cô chỉ là muốn đến bờ biển vẽ tranh thôi mà, như thế nào còn có thể đụng tới một con quái thú bỗng nhiên từ thời viễn cổ xuyên không tới hiện đại?! Nó sẽ không đói quá mà gặm luôn mình chứ??

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lệ rơi đầy mặt, Doãn Tịch Mạt dưới đáy lòng âm thầm oán niệm. Đúng lúc này, cô lại cảm thấy chỗ cánh tay được buông lỏng, tiểu quái thú hình như biến mất rồi--

Lúc trong lòng buông xuống khẩn trương, cánh tay vừa được thả lỏng thì ngay sau đó Doãn Tịch Mạt liền bị một cỗ cường lực kéo lên. Trong nháy mắt cô đụng vào một thứ cứng rắn như bức tường...

Tường? Không đúng, hình như không phải tường. Bởi vì bức tường này không chỉ có độ ấm, chỗ cánh tay còn truyền đến xúc cảm ấm ấm, hình như đây là...lồng ngực??

Bỗng dưng đôi mắt trợn tròn, Doãn Tịch Mạt ngẩng phắt đầu lên.

Quả nhiên, đập vào mắt cô là một người đàn ông! Một người đàn ông cao to!!

Người đàn ông này so với bất cứ người đàn ông nào cô từng gặp còn men hơn. Bởi vì từ trên người anh toát ra một loại hơi thở nam tính mãnh liệt thuộc riêng về phái mạnh. Thật sự là quá nồng rồi! Ở nhà thấy nhiền đàn ông tuấn mỹ kiểu thư sinh, giờ chợt nhìn thấy loại hàng này... Doãn Tịch Mạt chỉ cảm thấy anh ta quá có lực chấn nhiếp rồi, chính là cái cảm giác khí phách mười phần ấy!

Nhưng cô chỉ kịp quét mắt liếc nhìn một cái thì bên chân lại lần nữa truyền tới cảm giác lông xù...

Một cánh tay dùng sức kéo sợi dây da đang buộc trên cổ Thái Khắc, Nhĩ Diễn Trạch muốn kéo nó cách xa cô một chút. Nhưng mà chú chó đen này đã hơn nửa năm không có nhìn thấy phụ nữ rồi, giờ phút này nó dị thường hưng phấn, ô ô kêu lên, phe phẩy cái đuôi không ngừng muốn bổ nhào lên người Doãn Tịch Mạt.

Nếu không phải anh khí lực lớn thật đúng là không giữ được tiểu tử đang hưng phấn quá khích này.

"A!"

Trái tim lại giật thót một cái, Doãn Tịch Mạt theo bản năng trốn sau lưng Nhĩ Diễn Trạch, sợ hãi cầm chặt cánh tay tráng kiện của Nhĩ Diễn Trạch, nhút nhát lộ ra cái đầu muốn xem cho rõ cái đoàn đen đen kia rốt cuộc là cái gì.

"Đừng sợ, nó sẽ không cắn người."

Cảm nhận được cô gái nhỏ phía sau đang khẩn trương, Nhĩ Diễn Trạch cúi đầu lên tiếng an ủi. Kết quả là ban đầu vẻ mặt còn đang kinh sợ, Doãn Tịch Mạt sau khi nhìn rõ cái đoàn đen đen kia là một chú chó, môi anh đào khẽ nhếch, mặt mày rạng rỡ đi tới bên người Thái Khắc.

Khom thắt lưng xuống, Doãn Tịch Mạt nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thái Khắc, động vật mà cô bình thường yêu thích nhất chính là chó nha. Tuy con trước mặt này thân hình khá to con nhưng là như trước vẫn khiến cô muốn thân cận vuốt vuốt sờ sờ.

Cái đầu đen đen cọ cọ trong lòng bàn tay Doãn Tịch Mạt, Thái Khắc ư ư ô ô làm nũng, sau đó vui vẻ quay quay xung quang cô vài vòng. Trên tay Nhĩ Diễn Trạch đang cầm dây da đeo trên cổ nó, vì vậy khi nó quay quay chạy chạy vài vòng liền đem Nhĩ Diễn Trạch cùng Doãn Tịch Mạt hai người mạc danh kỳ diệu* bị quấn chặt vào nhau.

Chưa đến vài giây, trời đất quay cuồng, Nhĩ Diễn Trạch và Doãn Tịch Mạt liền lấy tư thế nữ trên nam dưới bị kéo ngã xuống đất...