[EDIT] Thời đại quân hôn: Thiếu tá phúc hắc, tôi phải chọn anh!

Chương 5: Gặp nhau ở bờ biển (3)

Trước mắt chợt lóe, Doãn Tịch Mạt cả người liền bị kéo ngã. Không có tiếp xúc trực tiếp với cát vàng, cô ngã đè lên một thân thể ấm ấp...

"A, thật là đau!"

Khuông mặt nhỏ nhắn đụng phải lồng ngực cứng rắn của Nhĩ Diễn Trạch, Doãn Tịch Mạt ngẩng đầu lên lấy tay xoa nhẹ cái mũi bị đụng, không nhịn được bật thốt ra tiếng.

Bởi vì Doãn Tịch Mạt nằm úp sấp trên người Nhĩ Diễn Trạch nên chỉ cần rũ mắt xuống, từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy thứ bên trong cổ áo mở rộng của cô.

Một đôi tuyết nhũ lo đủ non mịn vừa trắng vừa mềm được bao bọc trong chiếc áo lót ren đen, loại phong cảnh này quả thật là...

Vì một vài nguyên nhân, Nhĩ Diễn Trạch từ rất sớm đã tham gia quân đội, đừng nói là tiếp xúc gần, ngay cả phụ nữ anh cũng rất ít gặp. Huống hồ cô gái nhỏ đang nằm trên người anh này là người trong lòng anh muốn. Cô là cô dâu nhỏ từ bé anh đã đặt trong lòng, do đó chỉ một cái liếc mắt Nhĩ Diễn Trạch chợt cảm thấy toàn thân khô nóng vô cùng.

Thật là muốn lấy mạng người mà! Anh đã nhiều lần xuất nhập đầm rồng hang hổ nhưng đều không có một lần nào khẩn trương như so với bây giờ.

Đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ, mím chặt môi, Nhĩ Diễn Trạch rất là quân tử nhắm hai mắt lại, trên gương mặt cương nghị lét lút hiện lên một tia không được tự nhiên.

"Doãn, khụ, cô gái, xin hỏi cô có thể đứng dậy không?"

Ho nhẹ một tiếng, Nhĩ Diễn Trạch đột nhiên quyết định trước tạm thời không nói cho tiểu nha đầu này biết mình là ai, nhìn bộ dáng này của cô là biết cô hoàn toàn không có nhận ra anh, như vậy không phải càng thú vị sao?

Một tay đang chống tại lồng ngực của Nhĩ Diễn Trạch, khi anh nói lồng ngực rung nhẹ, dao động đó theo tay Doãn Tịch Mạt truyền vào trong tim, nhất thời khiến cho Doãn Tịch Mạt bừng tỉnh lại.

Vừa nãy cô chỉ lo cho cái mũi của mình, không có phát hiện ra tư thế hiện tại của mình và anh là cỡ nào ái muội a...

"Xin, xin lỗi..."

Khuôn mắt giống như đánh máu gà, "bá" một tiếng liền đỏ bừng một mảnh, Doãn Tịch Mạt luống cuống tay chân muốn từ trên người Nhĩ Diễn Trạch bò xuống.

Nhưng cô lại không chú ý đến sợi dây vẫn đang yên vị ở trên cổ chú chó, động tác quá lớn khiến Doãn Tịch Mạt không thể tháo xuống được sợi dây đang quấn quanh người mà càng khiến nó trở nên rối hơn.

Nhĩ Diễn Trạch cũng đang gỡ dây nhưng bởi Doãn Tịch Mạt giãy giụa cộng với Thái Khắc hưng phấn xô anh, anh lại không có đề phòng, mắt thấy lại sắp ngã xuống, nhưng lần này là anh đè lên Doãn Tịch Mạt...

Nhĩ Diễn Trạch là tướng sĩ cao cấp, thân kinh bách chiến, năng lực phản ứng tự nhiên cũng là hạng nhất.

Chỉ thấy thân hình linh hoạt của anh vừa động, Nhĩ Diễn Trạch một tay cố ổn định chính mình, một cái tay khác hướng Doãn Tịch Mạt bảo vệ cô tránh cho cả người úp sấp xuống mặt đất.

Thế nhưng lại không lường trước được, anh đúng là che chở cho cô, chỉ có điều là bàn tay to rộng kia lúc từ phía sau vòng ra trước ôm lấy Doãn Tịch Mạt rất không khéo nhưng lại cực chính xác che ở chỗ mềm mại no đủ vừa mới khiến cho anh miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng rang.

Thật quá mức to mềm rồi! Nhĩ Diễn Trạch cảm thấy đại não của bản thân luôn luôn nhanh nhẹn nhưng lúc này thực không có cách nào kiểm soát được bàn tay. Nó hoàn toàn không nghe chỉ huy mà rất tò mò nhẹ bóp niết mấy cái, bóp xong anh mới phản ứng được mình vừa mới làm cái gì! Hình như là đùa.trỡn.lưu.manh.rồi!!