Rào… rào…
Cơn mưa phủ xuống toàn thành phố. Một chiếc xe ô tô lao trong màn mưa dừng trước ngôi biệt thự màu tro xám.
Kít…
Cánh cổng màu xanh lục từ từ mở ra, chiếc xe liền rẽ vào.
“Ta mau đi thôi.”
Chiếc ô màu tím bật ra, người phụ nữ mỉm cười nắm tay một đứa trẻ mười tuổi. Dưới ánh đèn vàng nhạt, khung cảnh nguy nga của căn phòng hiện ra trước mắt nó. Hai bên, người hầu cúi đầu đồng thanh lên tiếng:
“Bà chủ.”
“Mẹ, sao giờ mẹ mới về?”
Một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của nó.
“Hoàng, con không thể lễ phép hơn à?” – Tâm Như, người phụ nữ đưa nó vào đây, khẽ nhíu mày. Chợt nhớ ra nó, bà liền quay sang dịu dàng nhìn nó. – “Đây là Thiên Lam Dương, em gái của con.”
Bà vừa dứt lời mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó. Trông nó thật nhếch nhác. Bộ quần áo rộng thùng thình khiến nó nhỏ bé lại càng nhỏ bé hơn. Mái tóc ướt sũng lòa xòa che gần hết mặt nó, đuôi tóc còn đọng lại vài giọt nước. Điều duy nhất nổi bật ở nó là làn da, làn da ấy khiến ai cũng liên tưởng đến màu của tuyết.
“Chào mừng em đến với gia tộc Bắc Khải, em gái.”
Bắc Khải Hoàng mỉm cười dịu dàng bước lại gần nó. Nó liếc người con trai trước mặt một cái rồi lơ đễnh chuyển tầm mắt. Đối với người này nó không có chút ấn tượng ngoại trừ đôi mắt màu nâu sậm đầy chín chắn. Có lẽ người này chỉ hơn nó hai ba tuổi mà thôi.
“Em có vẻ không biết tí gì về lễ nghi nhỉ? Không sao, dần dần sẽ quen. Xem này, mặt em lấm lem hết rồi.”
Vẫn duy trì nụ cười trên môi, cậu cúi xuống rút khăn trong túi nhẹ lau vết bẩn trên mặt nó.
“Anh đừng chọc em ấy! Lam Dương lại đây với chị.”
Nó nhìn chăm chú cô gái ngồi trên xe lăn cách nó không xa. Cô gái này tầm tuổi nó nhưng lại có tác phong lớn trước tuổi. Cô có nét giống với người phụ nữ đưa nó đến đây đặc biệt là đôi mắt. Một đôi mắt dịu dàng, ấm áp như mùa xuân. Nó buông tay Tâm Như ra, bước đến bên cô gái. Cô gái này khiến nó cảm thấy an toàn.
“Chị là Bắc Khải Thiên Linh, có thể gọi chị là Thiên Linh.”
Cô gái mỉm cười đưa tay ra. Nó không lên tiếng nhìn chằm chắm cánh tay của cô gái. Nhận thấy nó không có ý định bắt tay với mình Thiên Linh liền thu tay về.
“Thiên Linh, con bé vẫn chưa quen mà.” – Tâm Như cười trừ quay sang nó. – “Lam Dương để ta dẫn con đi xem phòng. Thiên Linh, con có đi cùng không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Hoàng, chúc anh ngủ ngon.”
“Mẹ, Thiên Linh và cả Lam Dương nữa chúc hai người ngủ ngon.”
Bắc Khải Hoàng mỉm cười ấm áp.
“Con cũng vậy.”
Tâm Như gật đầu rồi đẩy xe lăn đi. Nó liền chậm rãi bám theo. Bóng nó vừa biến mất nụ cười trên môi cậu vụt tắt. Bắc Khải Hoàng lạnh lùng ném chiếc khăn trên tay vào thùng rác rồi quay lưng về phòng.
“Em gái ư? Nó không xứng!”
Rào… rào…
Mưa bắt đầu to hơn.
*****
“Lam Dương, con nhìn xem. Có đẹp không? Nơi này có rất nhiều gấu bông và búp bê.”
Tâm Như vui vẻ mở cửa phòng. Mọi thứ trong phòng như được phủ một màu hồng, từ màu tường đến ga giường rồi đến những con búp bê. Tất cả đều là màu hồng.
“Mẹ, có vẻ hơi quá rồi.”
Thiên Linh cười như không cười nhìn mẹ của mình.
“Haizz, mẹ cũng đã cố gắng rồi mà. Không sao, ngày mai ta có thể sửa lại. Lam Dương, tối nay con hãy ngủ ở đây, có gì bất tiện có thể hỏi Thiên Linh, con bé ở ngay cạnh phòng con. Nếu con có thể hỏi ta, ta rất sẵn lòng.”
Bà mỉm cười nắm lấy tay nó nhưng ngay lập tức nó liền rút tay lại. Nó không thể nắm tay bà vì… nó quá ấm áp.
“Chúc con ngủ ngon!”
Tâm Như hơi hụt hẫng nhưng vẫn cố nở nụ cười với nó.
“Nhớ tắm rồi đi ngủ nhé! Ngủ ngon.”
Thiên Linh lên tiếng khóe môi cong lên lộ ra núm đồng tiền sau đó Tâm Như cung cô ra ngoài bỏ lại mình nó. Nó định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Nó bước vào nhà tắm bật vòi hoa sen lên. Nước lạnh xả vào người khiến nó khẽ run. Nó nhìn khuôn mặt mình trong gương nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trước mặt ngay sau đó nó liền quay mặt bước ra ngoài.
Sau khi tắm xong, nó mặc bộ áo ngủ màu hồng do Tâm Như chuẩn bị rồi nhìn chiếc giường êm ái trước mặt khẽ nhíu mày.
*****
Thiên Linh bám vào tường nhà tắm cố bước ra ngoài. Từ khi chân trái của cô bị liệt mọi thứ đều trở nên khó khăn đối với cô.
“Chẳng biết con bé ngủ chưa nhỉ?”
Cô khẽ lẩm bẩm cố bước về giường. Vừa ngồi xuống giường, cô liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên. Thiên Linh nhíu mày vén chăn ra thì thấy nó đang nằm cuộn tròn trong chăn hệt như con mèo nhỏ.
“Con bé này, phải lau khô tóc rồi mới đi ngủ chứ!”
Thiên Linh khẽ cười rồi lấy khăn lau khô tóc cho nó.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ rọi vào khuôn mặt nó. Nó chầm chậm mở mắt. Cảm giác này… nó đã gặp ở đâu rồi?
“Em dậy rồi à?”
Thiên Linh mỉm cười đặt quyển sách trên tay xuống, bước đi một cách chật vật đến bên cạnh nó.
“Lần sau đừng ngủ mà để tóc ướt như vậy, dễ cảm lắm.”
Cô dịu dàng nhắc nhở rồi cầm lược lên định chải tóc cho nó.
“Không!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Thiên Linh sững sờ nhìn nó.
“Em biết nói? Không, ý chị là hôm qua em… em không nói câu nào nên chị nghĩ em không nói được.” – Cô lúng túng trả lời tuy nhiên nó chẳng thèm bận tâm đến việc này. Nó bước xuống đất định về phòng nhưng bị Thiên Linh giữ lại.
“Dù sao em cũng phải chải đầu đã.”
Nó giật mạnh tay ra rồi bỏ ra ngoài. Nó trở về phòng tắm qua loa rồi thay lại bộ quần áo hôm qua rồi bước xuống nhà.
“Lam Dương, mau ăn sáng đi chắc hôm qua em chưa ăn gì rồi phải không?”
Thiên Linh mỉm cười nhìn nó như quên mất hành động thô lỗ của nó vừa rồi.
“Thiên Linh buổi sáng tốt lành! Ừm, Lam Dương em vẫn mặc bộ hôm qua à?”
Bắc Khải Hoàng từ trên lầu đi xuống mỉm cười với Thiên Linh rồi quay sang nhìn nó.
“A, bộ này không hợp với con chút nào!”
Tâm Như nhíu mày nhìn nó rồi kéo lên lầu. Vài phút sau, bà dẫn nó xuống.
“Đấy, có phải hợp hơn không.”
“Rất đẹp!”
Thiên Linh nhìn nó trong bộ váy màu trắng khẽ cười.
“Nhưng mà tóc con dài quá có lẽ cần buộc lên.”
“Không!” – Thiên Linh vội ngăn lại khiến Tâm Như ngạc nhiên. Nhận ra mình phản ứng hơi quá cô liền giải thích. – “Dương không quen để người khác chạm vào tóc.”
“Thiên Linh nói đúng đấy. Dù sao em ấy cũng lớn rồi đâu còn là trẻ con phải không, Lam Dương?”
Bắc Khải Hoàng mỉm cười hướng mắt về phía nó. Nó không thèm trả lời kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thiên Linh.
“Tại sao?”
Nó khẽ lẩm bẩm.
“Nếu đó là bí mật của Lam Dương thì chỉ mình Lam Dương được biết thôi. An tâm, chị sẽ giúp em bảo vệ nó.”
Thiên Linh nháy mắt một cái rồi đẩy đĩa trứng về phía nó. Nó không nói gì chỉ cúi đầu.
Sau bữa sáng, Tâm Như đưa nó trở về phòng.
“Hôm nay ta sẽ tu sửa lại căn phòng này nếu con muốn hai chúng ta cùng… Ơ Lam Dương?”
Tâm Như lên tiếng rồi quay sang nó nhưng nó đã biến mất từ lâu. Nó đi về phía phòng của Thiên Linh định mở cửa thì một bàn tay ngăn nó lại.
“Đừng làm phiền em ấy. Giờ Thiên Linh đang học cùng gia sư. Em thích gây phiền phức cho người khác nhỉ?”
Nó lạnh lùng nhìn Bắc Khải Hoàng rồi giật mạnh tay quay người bỏ đi. Cậu ngạc nhiên nhìn theo bóng nó rồi bật cười thích thú.
“Ha ha, mình chưa kịp ghét thì đã bị ghét mất rồi.”
“Cậu chủ.”
Một cô hầu cúi đầu tay bưng một khay thức ăn.
“Mang cho Đông Phong hả?”
“Vâng.”
“Đi đi.”
Bắc Khải Hoàng gật đầu liếc nhìn cánh cửa một cái rồi bỏ đi.
Đằng sau tòa biệt thự là một khuôn viện rộng lới với những bồn hoa violet màu tím nhạt. Bên cạnh bồn hoa violet còn có một chiếc xích đu màu trắng trông khác cũ. Nó ngôi lên chiếc xích đu thơ thẩn nhìn bầu trời.
“Đây chẳng phải con bé hôm qua sao?”
Một giọng nói chanh chua vang lên. Nó chẳng thèm để tâm mắt vẫn nhìn về một nơi xa xăm.
“Sarah, nó khinh chị kìa.”
Lại một giọng nói nữa vang lên. Lúc này nó mới di chuyển tầm mắt về phía đám người kia. Thì ra chỉ là một đám người hầu rảnh việc thích gây chuyện mà thôi. Đám người hầu nín thở nhìn nó nhưng ngay sau đó nó liền nhìn lên bầu trời.
“Thật là một bé hỗn xược! Mày biết tao là con gái của quản gia nơi này không?”
Một cô gái mái tóc hung đỏ trợn mắt nhìn nó.
“Sarah, con bé đó chắc bị điếc rồi.”
Một cô hầu mỉm cười nhìn nó. Lời nói của cô hầu vừa dứt cô gái tên Sarah liền bật cười nhìn nó.
“Ồ thật tội nghiệp! Một đứa trẻ lang thang vừa bị câm vừa bị điếc.”
“Ha ha ha.”
Cả đám ôm bụng thi nhau cười. Dù việc này chẳng có gì đáng cười nhưng bọn họ vẫn phải cười để lấy lòng cô gái Sarah kia.
Thật ồn ào! Nó liếc nhìn bọn người hầu một cái, phủi phủi bộ váy rồi quay người bỏ đi.
“Định chạy sao? Con bé xấu xí như mày dám khinh tao?”
Một bàn tay nắm lấy tóc nó kéo ngược lại. Nó mất đà ngã xuống đất. Sau trận mưa hôm qua, đất còn ướt khiến bộ váy của nó lấm lem bùn đất.
“Trông giống lọ lem đấy! Đáng tiếc lọ lem này mãi mãi không gặp được hoàng tử!”
Sarah nhếch mép cầm một nắm bùn ném vào người nó. Đám người đằng sau thấy vậy liền bắt trước theo. Nó ngồi dưới đất, cả cơ thể hứng chịu những nắm bùn đất, mắt ngước lên nhìn bầu trời xanh. Chợt một bóng đen xuất hiện phía sau đám người đó.
Bắc Khải Hoàng vô tình đi qua nhìn thấy nó bị đám người hầu vây quanh liền dừng lại. Cậu nhìn nó đầy thích thú, nếu như nó cầu xin cậu có lẽ cậu sẽ nể tình “anh em” giúp nó. Nhưng không, vừa nhìn thấy cậu nó liền chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Bắc Khải Hoàng cười khinh khỉnh rồi quay lưng bỏ đi. Nếu nó không cần sao cậu phải tốn sức!
“Chị Sarah, hình như hơi quá rồi. Phu nhân mà biết thì không hay.”
“Hừ sợ gì, chỉ là một con câm thôi mà. Ta mau đi thôi!”
Sarah hừ lạnh phủi tay rồi bỏ đi. Nó vẫn ngồi trên nền đất, mắt nhìn lên bầu trời miệng khẽ lầm bầm:
“Bầu trời hôm nay đẹp nhỉ?”
*****
Đến giữa trưa mà không thấy nó trở về Tâm Như đâm ra lo lắng. Bà liền chạy ra ngoài tìm nó. Vừa bước ra khuôn viên sau nhà, bà nhìn thấy nó đang ngồi trên xích đu, khắp người lấm lem bùn đất.
“Lam Dương, con làm gì vậy hả? Sao lại ra nông nỗi này? Con thật là… làm ta lo chết đi được!”
Tâm Như tức giận chạy lại gần nó. Nó chưa kịp hiểu gì bà đã vươn tay ôm chặt lấy nó.
“Ta cứ nghĩ con đã xảy ra chuyện rồi cơ chứ! Lần sau đừng làm ta lo lắng nữa.”
Cảm giác này… thật ấm áp!
Nó bất động nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
Vù… vù…
Gió thổi mạnh khiến tóc nó rối tung, ẩn hiện dưới những lọn tóc lòa xòa trước mắt là một màu xanh lam đẹp đẽ.
*****
Mặc dù căn phòng của nó được Tâm Như thay đi thay lại nhiều lần nhưng hàng đêm nó vẫn sang phòng Thiên Linh để ngủ. Đơn giản vì ở đó luôn khiến nó cảm thấy an toàn. Thiên Linh không cảm thấy khó chịu trước sự hiện diện của nó ngược lại cô luôn cẩn thận giúp nó lau khô tóc hay chỉnh lại tư thế ngủ. Thiên Linh cũng chính là người duy nhất nó tiếp xúc với.
Thật may mấy ngày nay Bắc Khải Hoàng có việc nên đã rời khỏi nơi này, Tâm Như thì bám dính lấy nó nên đám người Sarah cũng không làm gì được. Ít nhất cuộc sống của nó cũng tạm thời yên bình.
“Sao em không nói chuyện với mẹ? Mẹ đã rất cô gắng để làm em vui rồi mà. Ít nhất em cũng phải cảm ơn mẹ chứ.”
Thiên Linh nhíu mày tay cầm lược chài tóc cho nó. Dưới sự bền bỉ của cô cuối cùng nó cũng để cho cô chải tóc.
Từ lúc đưa nó về phòng với tình trạng tồi tệ Tâm Như gần như bám dính nó cả ngày. Mỗi tối bà còn giành thời gian kể những câu chuyện cổ tích, hát ru cho nó nhưng dường như nó không quan tâm đến sự tồn tại của bà. Nhiểu lúc nó cảm thấy người phụ nữ này còn ồn ào hơn đám người Sarah kia nhưng nó không hề ghét bà và cũng không có lí do nào để ghét bà.
“Cảm ơn?”
“Đúng vậy, nếu em cảm ơn mẹ, mẹ sẽ rất vui. Dù mẹ có hơi trẻ con nhưng mẹ rất yêu thương em.”
Cô bật cười đặt chiếc lược sang bên cạnh. Nó nhảy xuống giường rồi đi ra ngoài. Cảm ơn ư? Nói thế nào nhỉ?
Bốp.
Do mải suy nghĩ nó va phải một “bức tường”. Nó xoa cục u rồi ngước mắt lên. Người đàn ông này thật cao! Ông ta lạnh lùng liếc nó rồi bỏ đi. Người đàn ông này…
*****
Sau bữa ăn, như thường lệ Tâm Như đưa nó trở về phòng. Nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng bà không được tốt.
“Có lẽ ta là một người mẹ tồi. Ngay cả con muốn gì cũng không biết. Mà thôi, chúc con ngủ ngon, Lam Dương.”
Bà thở dài xoa đầu nó định bước ra ngoài.
“Cảm ơn.”
Tiếng nói trong trẻo phát ra từ cánh môi đỏ hồng. Cả người Tâm Như cứng đờ quay lại nhìn nó.
“Con… con… con vừa…”
Bà lắp bắp không thành lời. Nó nói sai gì à?
“Người cảm ơn phải là ta mới đúng! Cảm ơn con, Lam Dương ta thực sự hạnh phúc.”
Tâm Như ôm chầm lấy nó khóe mắt ươn ướt. Bà ôm nó một lúc lâu rồi mới buông ra.
“Ta rất mong một ngày nào đó con sẽ gọi ta là mẹ. Mặc dù rất khó đối với con… nhưng không sao, ta sẽ đợi.”
“Được.”
Nó gật đầu. Dù sao chỉ cần gọi một tiếng thôi mà.
“Chúc ngủ ngon.”
Bà mỉm cười rồi đặt một nụ hôn lên trán nó. Nó nhìn bóng bà khuất sau cánh cửa trái tim nhói đau. Nó ôm lấy tim của mình thở dốc. Vì sao lại đau như vậy? Cảm giác cứ như… đây là lần cuối cùng nó gặp bà vậy.
*****
“Trời ạ, thật kinh khủng!”
“Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ ngôi nhà này bị ma ám?”
Đám người hầu xúm lại mặt ai cũng xanh lét. Nó vừa bước ra khỏi phòng thì mọi tiếng xì xào ngưng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó.
“Mày, mày là đồ xui xẻo! Chính mày đã hại chết bà chủ.”
Sarah trừng mắt quát lên. Nó không lên tiếng, mái tóc rủ xuống che đi khuôn mặt. Không ai có thể đoán được bây giờ nó đang nghĩ gì.
“Bà chủ chết rồi. Mày vừa lòng chưa?”
“Hôm qua, bà chủ đi từ phòng nó ra nửa đêm lại tự tử chắc chắn do nó bỏ bùa mê gì rồi.”
“Đúng là ác mà! Bà chủ vì nó làm bao nhiêu việc vậy mà nó…”
Hàng loạt tiếng thì thầm vang bên tai nó. Mọi người đều ném cho nó một ánh nhìn khinh bỉ. Nó nắm chặt tay khẽ lẩm bẩm:
“Không… không phải… không phải… tự tử…”
“A, nó đang đọc thần chú đó!”
Một cô hầu kêu lên khiến tất cả sợ hãi lùi ra xa.
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói vang lên. Thiên Linh ngồi trên xe lăn từ từ tiếng lại gần.
“Tiểu thư, con bé này là ác…”
“Câm miệng! Nó là em gái tôi, ý các người muốn nói tôi cũng là ác quỷ ư?”
Cô trừng mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng. Tất cả sợ hãi liền tản ra.
“Lam Dương, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Thiên Linh nắm lấy tay nó dịu dàng hỏi han. Nó giật mạnh tay ra, đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mặt.
“Tôi là ác quỷ!”
“Không, Lam Dương không phải ác quỷ! Em không làm gì hết! Chị tin em. Đừng nghe bọn họ nói bậy. Chị biết em cũng rất đau đớn khi mẹ mất. Hãy để cho chị bảo vệ em.”
Thiên Linh ôm nó vào lòng, nước mắt lăn dài trên mặt thấm vào áo nó. Nó im lặng muốn mở miệng nhưng không thể. Nó rất muốn nói cảm ơn với cô nhưng nó sợ… nếu nói ra Thiên Linh sẽ biến mất như Tâm Như.
“Mẹ!”