- -----Phòng tài liệu-------
- Lưu Nhã Đình, em đi tìm có tập tài liệu mà sao lâu quá vậy?
Nhã Đình vừa định bước ra ngoài thì gặp Giang Tuấn đẩy cửa bước vào
- Sao…sao anh lại đến đây? - Cô nhìn thấy anh thì giật mình lúng túng
- Anh cũng đến tìm hồ sơ. Nhưng mà mặt của em…?
Nhã Đình đưa tay lên dụi dụi mắt, làm ra vẻ không có chuyện gì
- Không sao, em chỉ bị bụi bay vào thôi. - Rồi cô lại nhìn anh, nhẹ giọng - Giang Tuấn, anh cố theo đuổi Phương Ly nhé, em ủng hộ anh.
- Sao thế, có phải do lúc nãy nhìn thấy tên hội trưởng đó rất đáng sợ không? Thế mà em còn nhờ anh xin vào làm thư kí cho cậu ta làm gì?
- Em…
Nhã Đình cố hít thở thật sâu.
Trong quá khứ cô đã rất nhiều lần muốn đem sự thật nói cho Giang Tuấn biết, cô không muốn lừa gạt anh, muốn làm chính bản thân mình khi đứng trước anh.
Đến tận lúc này ý nghĩ đó vẫn len lỏi trong đầu cô.
Nhưng cuối cùng…
Cô vẫn không làm được...
Thôi thì cô sẽ bù đắp lại bằng cách giúp anh theo đuổi Phương Ly.
Giang Tuấn thực sự là người con trai tốt, rất tốt, nếu Phương Ly yêu anh em ấy cũng sẽ hạnh phúc.
Với cả…lời bói toán đó…
- Em thấy hai người họ trông không hợp nhau lắm. Phương Ly tính cách sôi nổi hoạt bát, rất hay cười, còn hội trưởng, anh ấy…
- Nếu theo em nói thì có vẻ em hợp với cậu ấy hơn? - Giang Tuấn thu lại nụ cười, mắt xoáy sâu vào Nhã Đình
- Không, ý em…không phải...- Nhã Đình lúng túng tìm cách biện bạch - Em chỉ thấy anh đừng nên bỏ cuộc vội, có gì em sẽ giúp anh.
RẦM - Lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng, thân thể Nhã Đình bị ép vào kệ sách, Giang Tuấn ánh mắt hằn học tức giận, sát khí bao trùm lấy cô
- Lưu Nhã Đình, thật không ngờ đến bây giờ cô vẫn còn gạt tôi, vẫn còn coi tôi là thằng ngốc.
- Giang…Giang Tuấn…- Nhã Đình run lẩy bẩy, Giang Tuấn đột nhiên quay ngoắt thái độ, cô không biết mình đã làm gì sai
- Đừng nói dối nữa, lý do mà cô muốn vào An Hoa là gì? Đừng bảo là nhớ trường lớp hay muốn đi học cùng tôi. - Giang Tuấn lại siết tay đập mạnh vào giá sách phía sau
Tiếp theo đó anh lấy trong túi quần ra một tấm hình giơ đến ngang tầm mắt với Nhã Đình.
Nhã Đình cứ như kẻ trộm bị chủ nhà bắt quả tang, đôi đồng tử mở to cực độ, sợ hãi không nói nên lời
Sau đó cả người cô cứng lại, rồi không dám nhìn vào mắt anh nữa.
Tấm hình đó đích xác là cô chụp cùng Lâm Hạo và Ân Ân năm Ân Ân lên bốn tuổi, trước khi đốt đi cô đã lén giấu lại một tấm.
- Cái này…anh…anh…
- Muốn hỏi sao tôi có chứ gì?
- Lẽ nào…
- Cái hôm đi siêu thị về cô vào viện Sandy nhờ tôi lấy đồ mang đồ giúp cô, lúc rời đi tôi vô tình làm rơi quyển sách trên bàn và tấm hình rớt ra ngoài. Có lẽ…là ông trời muốn tôi thấy đấy.
- Thật ra…em không phải có ý giấu anh, em là có nỗi khổ… - Nhã Đình đưa tay giật mạnh tấm hình về phía mình, mắt lại ngấn lệ
Giang Tuấn nở nụ cười tự giễu bản thân
- Thực chất của việc ủng hộ tôi theo đuổi Phương Ly chỉ là vì cô thấy hối hận muốn quay lại với tên đó, có sai không?
- Em…em xin lỗi..em xin lỗi...- Nhã Đình cắn chặt răng, lời nói thốt ra khó khăn, nước mắt cũng muốn trào ra ngoài
Chuyện này Giang Tuấn cũng biết rồi, thế có nghĩa là việc cô bịa đặt thân phận anh cũng biết.
Dù biết trước kết quả nhưng chính tai mình nghe thấy điều này trái tim anh đau đến tê liệt, người con gái anh yêu cùng người con gái anh có tình cảm đều đồng loạt khiến anh đau lòng rồi bỏ lại cho anh hai chữ
"Xin lỗi".
Cuộc đời anh ghét nhất là hai chữ này.
Lưu Nhã Đình chẳng những mang mặt nạ gạt anh bấy lâu nay, mà còn lợi dụng anh để đạt được mục đích của mình trong khi anh chưa từng lừa dối hay đối xử tệ với cô ta dù chỉ một lần.
Hay lắm! Rốt cuộc anh đã làm gì sai nhỉ?
Quá tốt với một người, thật lòng thật dạ với một người là sai sao?
- Cô gạt tôi tôi có chịu được nhưng điều khiến tôi không thể tha thứ nhất chính là…sao cô lại độc ác đến như vậy, đến em gái của mình mà cũng bỏ rơi được…
- Giang Tuấn anh nghe em nói…
Nhã Đình dùng hết sức nắm chặt cánh tay của anh nhưng bị anh phũ phàng hất mạnh ra
- Tôi không muốn nghe gì cả. Nghĩ đến việc từ trước đến nay cô luôn bên cạnh chăm sóc cho mẹ tôi nên chuyện quá khứ của cô tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ xem như không biết gì, chúng ta từ nay cũng không còn chuyện gì nói với nhau nữa. Nhưng mà…nếu cô dám tổn thương Phương Ly thì cô biết thế nào rồi đấy!
Giang Tuấn giọng lạnh đến cực điểm, nói xong thì nắm tay siết chặt thẳng bước quay lưng rời đi, tiếng bước chân vang lên từng hồi như cõi lòng tê tái.
Kể từ nay anh sẽ không dễ dàng tin tưởng ai đó nữa. Tuyệt đối không bao giờ.
Cho đến khi tiếng cánh cửa bị đóng "rầm", mọi thứ như sụp đổ với Nhã Đình.
Nước mắt cô lăn dài ướt đẫm gò má, suy sụp ngồi xuống nền nhà, gương mặt xinh đẹp ướt nhòe thứ chất lỏng trong suốt.
Cô đau lòng khi nhớ lại trước đây Giang Tuấn đã vì mình mà làm bao nhiêu chuyện. Tuy anh không phải người cô yêu nhưng đối với cô anh là một người quan trọng, rất quan trọng….
Khi cô có chuyện anh cũng là người đầu tiên chạy đến, mỗi khi cô gặp rắc rối anh cũng thay cô ra mặt, yêu quý trân trọng cô.
Vậy mà bây giờ…đến anh cũng không cần cô nữa rồi.
Phương Ly em có biết chị ganh tị với em thế nào không, hai người con trai hoàn mỹ nhất trên đời đó bây giờ điều một lòng một dạ hướng về phía em, hết lòng bảo vệ em, ngay cả bé Ân cũng ngày đêm không muốn rời xa em.
Còn chị…chị chẳng có gì cả…
Những người bên cạnh…không một ai là thật lòng với chị…
Cho nên…nếu…chị làm thế…thì em cũng đừng trách chị!
……………………..
Đêm qua thức khuya quá làm sáng nay dậy trễ, chưa kịp ăn gì lót dạ đã tới trường, giờ ra chơi Phương Ly ôm bụng đói cồn cào xuống căn teen.
- Phương Ly, em lại đây ngồi một lát đi! - Nhã Đình ngồi ở một chiếc bàn vẫy vẫy cô
Phương Ly vui vẻ chạy đến ngồi xuống tức thì, gương mặt tươi cười hớn hở. Từ lúc chị Nhã Đình đến học ở An Hoa này cả hai chưa có dịp ngồi xuống trò chuyện cùng nhau thế này.
- Mấy bữa nay em có gặp anh Giang Tuấn không?
- Dạ… tụi em cũng ít gặp. - Phương Ly ái ngại
- Cũng phải, em có bạn trai rồi mà, chắc phải dành nhiều thời gian bên anh ấy. - Nhã Đình khẽ cười, nhưng là nụ cười mang nhiều hàm ý
- Không phải vậy đâu chị. Nhưng mà, hôm trước hội trưởng có hơi thiếu lịch sự với chị, chị đừng trách anh ấy, thực ra anh ấy tốt lắm, chỉ tại không biết thể hiện ra bên ngoài thôi, nhất là với người lạ.
Nhã Đình cười như tự giễu cợt bản thân mình, thấy khó thở vô cùng
- À, người lạ. Chị hiểu rồi.
- Em thay mặt anh ấy xin lỗi chị lần nữa nhé!
- Vậy nếu so anh ấy với Giang Tuấn em thấy ai tốt hơn?
- Cả hai đều tốt với em, em thấy mình rất may mắn. - Cô thật không hiểu vì sao chị lại hỏi câu hỏi như thế.
Đúng vậy đấy Phương Ly, em rất may mắn, dường như tất cả những may mắn trên thế gian này đều đổ dồn lên người em.
Vì thế cho nên, em hãy chia sẻ may mắn ấy cho người khác đi, đừng một mình ôm lấy.
- Không có gì, chị chỉ hỏi chơi vậy thôi, em đừng để ý.
Bất chợt có một cô gái đi tới bàn hai người, từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân, dáng vẻ kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực, chẳng hề liếc nhìn đến Phương Ly
- Nhã Đình, mình ngồi nhé? - Sandy hỏi xong chưa đợi đồng ý thì đã kéo ghế ngồi
- Giới thiệu với em đây là trợ lý của chị Sandy. - Nhã Đình nói
- Chào chị, em tên là Phương Ly. - Cô gật đầu lịch sự
- Ờ. - Sandy quay mặt đi chỗ khác, ngồi bắt chéo chân
Phương Ly thấy lúng túng nên cũng xin phép đứng dậy
- Thôi em đi mua ít đồ ăn đây, hai chị cứ nói chuyện đi nhé.
- Nhã Đình, sao cậu lại đi nói chuyện với con nhỏ quê mùa này? Mất hết cả thân phận! - Phương Ly vừa quay đi Sandy đã giở giọng chanh chua
- Cậu đừng nói như vậy, em ấy…
- Cậu bớt nói chuyện với người không cùng đẳng cấp đi, con nhỏ này mình nghe tên rồi, nghèo nhất An Hoa này chẳng ai qua nó. Nghe nói nó làm giúp việc cho người khác rồi ăn cắp đồ của người ta…chưa hết…Hả?
Cùng lúc đó Lâm Hạo từ xa bước đến mọi ánh mắt trong cănteen đều đổ dồn về phía anh.
Lúc nào anh xuất hiện cũng như có vầng hào quang bao bọc xung quanh, không ai không chú ý. Sandy cũng không ngoại lệ.
Cô ta nhìn đến ngơ ngẩng cả người rồi hứng khởi quay sang đập vai Nhã Đình, mừng quýnh
- Nhìn xem, Lâm thiếu gia bảo bối của tập đoàn Lâm thị, cháu trai yêu quý của Lâm chủ tịch mà mình từng nói đấy. Người đâu đẹp trai kinh khủng. Mình chỉ cần làm bạn gái anh ấy một ngày mình chết cũng cam lòng.
Nhã Đình bực dọc nhưng vẫn cố kìm chế vì đây là chốn đông người, cô hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh.
Phương Ly từ trong căn teen bê khay đồ ăn ra, bất ngờ Lâm Hạo đang đứng trước mặt, còn dùng ánh mắt dịu dàng mà lúc trước cô cứ ngỡ nằm mơ mới bắt gặp để nhìn cô.
- Đưa đây cho anh.
Anh cầm khay giúp cô, hai người đến ngồi xuống ở một chiếc bàn trống mặc kệ sự soi mói xung quanh.
Nhã Đình ngẩng người nhìn cảnh tượng cách mình không xa.
Cô cắn chặt môi, đau khổ tột cùng.
Sự dịu dàng đó của anh trước kia chỉ dành cho cô, một mình cô mà thôi. Anh còn hứa sẽ không ngồi ăn chung bàn với cô gái nào ngoại trừ cô.
Vậy mà giờ đây…lại còn ở trước mặt cô…
- Gì kì vậy? Sao anh ấy lại ngồi chung với nhỏ đó? - Sandy nghiêng đầu há hốc mồm
- Họ là bạn trai bạn gái, tất nhiên là phải thế! - Nhã Đình cười khổ trong lòng
- Gì cơ??? Cỡ anh ấy phải quen người như cậu thì mới đúng chứ. Sao lại có thể đi quen hạng thấp kém như vậy? Hay là bị con nhỏ đó bỏ bùa mê rồi!
- Sandy, mình nói đủ rồi đấy! - Nhã Đình không chịu đựng thêm được nữa
Sandy nhăn mặt, tại sao Nhã Đình lại vô duyên vô cớ mắng cô chứ. Những lời cô nói có câu nào là không đúng đâu.
Căn teen lại tiếp tục một màn ồn ào của các nữ sinh khi Giang Tuấn từ xa bước vào.
"Bây giờ anh ấy độc thân đúng không?"
"Thế thì mình có cơ hội rồi!"
- Anh Giang Tuấn! Ở đây!
Sandy la to, một tay chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh vì muốn anh lại ngồi chung bàn nào ngờ anh vờ như không nghe thẳng bước lướt qua khiến cô ta vừa thẹn vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Chỉ riêng Nhã Đình hiểu rõ, anh đã biết được quá khứ mà cô muốn che đậy
Từ bây giờ về sau, anh sẽ không bao giờ để mắt đến cô nữa chứ đừng nói là ngồi chung bàn.
- Phương Ly anh ngồi nhé.
Giang Tuấn vừa nói nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, sắc mặt cô hơi trắng, mắt lại có quầng thâm, trong lòng anh có chút lo lắng. (thật ra chị thức xem phim đấy ạ ^^)
Phương Ly nhìn vào ánh mắt anh, thấy được mắt ấy đã dịu đi nhiều so với lúc trước, trong lòng cô vui lắm…vô thức khẽ nở nụ cười.
- Không biết nhìn xung quanh à? Cănteen này không thiếu bàn! - Lâm Hạo cực kì khó chịu
Không phải anh không thích thấy cô cười, mà quan trọng là cô cười với ai?
- Bàn rộng mà, chẳng lẽ cậu tiếc một chỗ ngồi, với lại Phương Ly đâu có nói gì, đúng không? - Giang Tuấn quay sang nhìn cô, nụ cười tan ra trong làn gió
- Phương Ly không nói nhưng tôi nói.
- Khi nào cậu mua hết bàn trong canteen thì hãy nói.
- Được, thế thì bây giờ tôi sẽ mua hết!
- "…"
Giang Tuấn thản nhiên nhún vai, liếc mắt về Nhã Đình đang ngồi bàn đằng kia, môi mỏng khẽ nhếch lên, nụ cười đầy ẩn ý
- Được, thế tôi không ngồi nữa. Nhưng có người ở đây cũng có người rất muốn ngồi cùng hội trưởng chúng ta, còn là "người quen cũ", nhưng có lẽ vì ngại Phương Ly…
- Hả, người quen, mà ngại em, là ai?
Giang Tuấn nhìn biểu hiện ngơ ngác của cô thì biết mình đoán không sai
Lâm Hạo nắm tay siết chặt, ra là cậu ta đã biết chuyện này. Nhưng như thế thì sao chứ, định đem chuyện đó đe dọa anh à. Còn lâu anh mới sợ.
- Người đó là ai vậy, em có quen không? - Phương Ly thấy tò mò nên muốn hỏi cho đến cùng
Giang Tuấn thong thả từng chữ
- Người đó…đang nhìn em đấy…
- Hả?
_XOẢNG
Không biết vô tình hay cố ý, chiếc ly thủy tinh trên tay Nhã Đình đúng vào giây phút đó rơi xuống đất, cả căn teen đều đổ dồn ánh mắt vào