_RẦM
Lâm Hạo không giữ được bình tĩnh đập bàn cái mạnh đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo tột cùng chằm chằm Giang Tuấn, Giang Tuấn cũng không vừa trừng mắt nhìn lại anh, ánh mắt họ trao nhau rất đáng sợ, như muốn nhảy bổ vào nhau.
Không khí trở nên căng thẳng đến mức cả cănteen không ai dám thở mạnh.
- Hai anh đừng vậy mà, nơi này đông người lắm.
Phương Ly đành phải đứng dậy can ngăn, dù cô không hiểu đột nhiên sao cả hai lại kích động như thế.
- Kích động như vậy, xem ra là bị nói trúng tim đen rồi!
Lâm Hạo không nói thêm lời nào trực tiếp kéo tay Phương Ly ra khỏi đó, cứ như không muốn cô ở lại thêm giây phút nào.
- Phương Ly, người bên cạnh ngoài lừa dối em thì chỉ có lừa dối em thôi, đừng tin bất kì lời nào cậu ta nói nữa! - Giang Tuấn hô to phía sau, ý cười trên môi càng đậm
Lâm Hạo dừng chân lại, tức thì quay người nhìn Giang Tuấn, con ngươi đen sẫm, gương mặt tối đến mức không thể tối hơn.
Chân Phương Ly khựng lại đôi chút rồi cũng đi theo anh.
Nói trúng tim đen…
Lừa dối…
Rốt cuộc là thế nào?
- Lưu Nhã Đình, tại sao anh Giang Tuấn lại giận dữ như vậy, rốt cuộc con nhỏ đó là ai? - Sandy không tin được việc từ nãy giờ mình chứng kiến
- Phương Ly chính là cô bé mình kể cậu, bạn gái trước kia của anh Giang Tuấn. - Nhã Đình chán nản nói
- CÁI GÌ????? - Sandy la thất thanh xong lấy tay che miệng lại
- Nhã Đình cậu phải giành cho chắc anh Giang Tuấn, không thì thiếu gia Lâm thị càng tốt, con nhỏ đó vừa quê mùa lại còn trơ tráo đến mức bắt cá hai tay, trước sau gì hai ảnh cũng bỏ nó thôi.
Rồi Sandy lẩm bẩm cầu khấn: “Hy vọng ảnh mau bỏ nó, mau bỏ nó”.
Nhã Đình không nói gì, đưa ly nước ép lên uống liền một hơi rồi đặt mạnh ly xuống bàn.
Vừa rồi hai người họ đều dành ánh mắt và sự quan tâm nhất mực cho Phương Ly, vì em ấy mà nổi nóng với nhau, định đánh nhau…
Vậy còn cô???
Cô đang ngồi ngay đây lại chẳng ai nhìn lấy một cái.
Họ có biết trái tim cô đau thế nào không?
Cô không cam tâm khi mọi chuyện thế này
Nếu như ông trời có thể một lần nữa đem cơ hội trao cho cô, cô nhất định sẽ dùng hết sức để nắm giữ nó.
Chỉ cần một lần thôi…
………………
Lâm Hạo cứ yên lặng suốt cả quãng đường, Phương Ly nhìn phía bàn tay anh đang nắm chặt lấy bàn tay cô, do dự đắn đo hồi lâu rằng có nên mở miệng.
"Trông anh rất kì lạ, có phải có chuyện gì mà em không biết không?"
Đến một góc nhỏ trong trường, anh thả tay cô ra rồi quay người lại, tiếng lá cây xào xạc trong gió hòa lẫn với giọng nói ấm áp
- Quên hết chuyện vừa rồi đi và tin anh có được không?
- Tất nhiên là em tin anh, nhưng mà…
Nếu như đã tin sao lại có nhưng mà…
- Hình như em có chuyện gì đúng không? - Lâm Hạo nhìn ra
Giọng cô dần run run
- Mấy hôm trước em nằm mơ, thấy anh bảo em hãy thu dọn đồ đạc rời khỏi Lâm gia, anh và cả ngôi nhà này đều không cần em, người anh yêu nhất vẫn là…là…
Hai bàn tay Phương Ly bất giác co chặt lại
- Nó thật lắm, đến nổi khi tỉnh dậy em phát hiện gương mặt toàn là nước mắt…
- Anh thề trên sinh mạng của mình, sẽ mãi yêu thương bảo vệ em…không bao giờ để em rời xa anh.
Nói rồi.
Một tay chậm rãi vươn tay luồn vào mái tóc đen suôn mượt của cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Anh dịu dàng đặt nụ hôn vào giữa trán cô, mong rằng nụ hôn đó sẽ xoa dịu những bất an, khiến những cơn ác mộng không còn quấy nhiễu cô nữa…
Đây không phải là nụ hôn đầu tiên, cũng không phải một nụ hôn nồng nhiệt, nhưng nó lại khiến trái tim Phương Ly thổn thức loạn nhịp.
Có lẽ là vì những lời vừa rồi của anh.
Nắng vàng rực chiếu quanh hai người, anh càng ôm chặt lấy cô hơn.
Anh không biết Giang Tuấn đó lại đang tính toán điều gì, nhưng anh giấu cô chuyện đó chỉ vì muốn tốt cho cô, nhìn thấy cô vui vẻ chính là tốt nhất.
Hồi lâu, Lâm Hạo từ từ buông cô ra, cụng nhẹ trán lên trán cô
- Thế nào, đã thấy đỡ hơn chưa?
- Ừm. - Hai má cô đỏ rực như ráng chiều
- Thế tối nay chúng ta đi xem phim nhé! Xem thứ gì mà em thích…
- Không phải anh không xem được mấy thể loại tình cảm sao, đừng ép bản thân mình quá.
- Không sao, em thích thì anh cũng thích. - Anh chỉ muốn cô vui vẻ để không còn gặp ác mộng
- Là anh nói đó, em đi đặt vé, anh mà nuốt lời thì em sẽ không nhìn mặt anh nữa đâu.
- Được.
Trong một góc vắng cách đó không xa.
Ánh mắt người con trai âm u sắc lạnh.
Trên môi anh vẫn giữ nụ cười ma quái nhưng rõ ràng ai cũng biến phía sau nụ cười ấy là một ngọn lửa căm giận đang bùng cháy rạo rực.
Không thể chịu đựng nổi việc người con trai khác hôn cô trước mắt mình, huống chi còn là hắn…
………………
- Bạn Phương Ly, trưa hôm nay nhà mình có việc mình phải về gấp, bạn có thể trực nhật giúp mình được không? Hôm sau mình sẽ bù lại cho bạn! - Giờ ra chơi, Đổng Tuệ, một người bạn chung lớp xin
- À…
Trong khi cô chưa kịp trả lời thì bạn ấy đã cắt ngang
- Hay là bạn bận hẹn hò với hội trưởng? Hai bạn đấy, ở chung nhà sáng tối đều bên nhau có khác gì vợ chồng đâu, không gặp một lúc có sao đâu?
Phương Ly câm nín, mặt đỏ như muốn phun ra lửa. Cứ thế này thì danh dự của cô phải làm sao?
Thôi thì ai cũng có lúc bận việc của riêng mình, giúp bạn ấy vậy.
Dường như có gì đó không ổn kể từ khi cô bước lên ghế...khi cô đang với tay hết sức để lau chiếc ô cửa kính cuối cùng thì chiếc ghế “đột nhiên” lắc lư và rồi..
- RẮC…
Chân ghế gãy làm đôi
- Á…
Trong thời khắc Phương Ly tưởng chừng như mình sẽ "không xong" thì có một vòng tay dang ra đỡ lấy cô.
Gương mặt Phương Ly trắng bệch, đôi mắt mở to
- Anh…sao anh…lại ở đây?
Người con trai không nói gì, mặt lạnh lùng không biểu cảm rồi bế xốc cô lên
- Anh…- Cô dùng sức đẩy anh ra
- Em cứ la đi để người khác chaỵ vào và nhìn thấy, còn chống lại anh thì em không đủ sức đâu. - Giang Tuấn đã đi trước một bước so với ý định của cô
Anh cẩn thận đặt cô xuống một chiếc ghế dài trong lớp rồi nhìn cô ánh mắt thâm sâu khó đoán, chân mày nhíu chặt
- Con người em nhược điểm lớn nhất là quá lương thiện, bị người khác lừa gạt mà không hay biết và cũng không bao giờ đề phòng.
- Em biết anh có ý gì, bạn học khi nãy thì không nói, nhưng Lâm Hạo sẽ không gạt em, em tin anh ấy. - Ngữ khí của cô lạnh băng, rõ ràng là đang giữ khoảng cách với anh, nói xong thì đứng dậy rời khỏi.
- Khoan đã, em cứ như vậy mà đi sao? Không muốn lấy lại nhẫn cho bạn trai em à?
Đôi chân cô như dính chặt với đất, không khỏi hoảng hốt quay lại nhìn anh.
- Không phải Lăng Thiếu Dương đã kể đã kể cho em nghe hết rồi sao? Và em cũng chọn tin hắn, vậy thì lẽ nào không muốn lấy lại vật đó à? - Giọng nói của anh thật vô tình
- Làm sao…anh biết được chuyện đó? - Đầu óc cô mịt mờ
- Không quan trọng, quan trọng là anh có thể lấy lại nó từ tay mẹ của anh. Giờ đây đối với bà, đó chỉ là một món trang sức nhỏ trong vô vàn những thứ ba anh tặng thôi.
- Thật…thật sao? - Một thứ ánh sáng đẹp lung linh như đang vờn trước mặt cô
- Nhưng mà…anh có điều kiện…
- Cầu xin anh…chiếc nhẫn đó đối với Lâm Hạo rất quan trọng, bất luận là điều kiện gì em cũng đều chấp nhận.
- Bất luận điều kiện gì…- Giang Tuấn cố ý nhắc lại lời cô
Phương Ly chợt nhận ra mình đã mắc lỗi, nhanh chóng sửa lại
- Chỉ cần anh không yêu cầu em nói lời chia tay hay làm gì đó khiến anh ấy đau khổ thì...
Lâm Hạo đã đáng thương lắm rồi. Kể từ buổi tối hôm ấy, cô từng thề với lòng, sẽ mãi mãi không bao giờ chia xa hay làm anh tổn thương thêm lần nào nữa.
Giang Tuấn lạnh lùng cười, tiến gần lại phía cô, cả người anh toát lên sự mờ ám.
- Rốt cuộc…điều kiện là gì? - Phương Ly bất an từng bước lùi lại đến khi lưng chạm phải bức tường lại lẽo phía sau
Anh đưa ngón tay ra nâng cằm cô lên, buộc gương mặt cô hướng về phía anh.
Giống như phản xạ tự nhiên hình thành, cô như mọi lần dùng hết sức quay phắt mặt đi, thoát khỏi tay anh.
- Cả hai việc trên không làm, rồi đến thế này cũng không làm được vậy mà muốn anh chống đối lại mẹ anh sao? - Ngừng giây lát Giang Tuấn nói tiếp - Cho dù chiếc nhẫn đó giờ đây không mấy giá trị với bà thì bà cũng sẽ không bao giờ trả lại cho bạn trai em đâu, vì bà ghét hắn. Trừ phi…là anh lên tiếng…
- Anh có chắc chắn mình làm được không?
- Em nói xem…- Ngữ điệu của anh như khẳng định hoàn toàn
- Vậy…chỉ cần một nụ hôn là được phải không? Anh sẽ không nuốt lời? - Vế trước cô nói rất nhỏ khiến anh chỉ anh chỉ nghe được vế sau
- Anh trước giờ…chưa từng nuốt lời với em…
- Vậy được, xem như chúng ta thỏa thuận.
Vì chiều cao chênh lệch nên Phương Ly kiễng chân lên hướng môi mình về phía đôi môi anh, từng chút, từng chút thật chậm rãi.
Cô cố gắng kìm chế, cả người run lên từng đợt nhưng mỗi lần như thế lại bị đè nén lại để Giang Tuấn không phát hiện ra…trong đôi mắt nhắm chặt lại là những lời tuyệt vọng đêm hôm ấy Lâm Hạo đã nói.
Mẹ anh đã không còn, chiếc nhẫn ấy là di vật quý giá bà để lại, vậy thì cô hy sinh một chút để lấy lại nó thì cũng đáng mà.
Nếu có thể đem nó về, anh nhất định sẽ hạnh phúc lắm…
Ánh mắt của Giang Tuấn dán chặt không rời vào mỗi biểu hiện của cô.
Tại sao, tại sao khi hắn hôn cô, cô lặng yên đón nhận, e thẹn nép sát người vào lồng ngực hắn, cứ như là cả thế gian này cô chỉ cần một mình hắn che chở.
Khi ấy hai gò cô má ửng hồng, đôi môi giãn ra thành nụ cười như đóa hoa anh đào nở rộ.
Dáng vẻ đó đẹp đến rung động lòng người, khiến bất kì người con trai nào nhìn thấy cũng muốn hóa thành ác quỷ để giam giữ cô ở bên cạnh mình mãi mãi.
Còn giờ đây, dáng vẻ cô khi chấp nhận hôn anh lại hoàn toàn trái ngược.
Là sợ hãi, là tuyệt vọng, là một cơn ác mộng, như thể anh như con thú dữ có thể ăn thịt cô bất kì lúc nào.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Đúng…
Anh rất đáng sợ…
Vì quá yêu cô
Cũng vì ghen tị với hắn
Anh biết nụ hôn này vốn không thuộc về anh
Nhưng anh lại dùng điều kiện để đoạt lấy nó…
Và tương lai…
Có thể anh sẽ còn làm điều đáng sợ hơn…