- Em nói gì, chẳng phải anh là người hiểu rõ nhất sao?
- Em… - Giang Tuấn mím chặt môi.
- Lúc nãy Hiểu Lam gọi điện xin lỗi em, còn bảo là nếu như không đi công viên giải trí thì em đã không thấy cảnh không nên thấy rồi đau lòng đến độ này. Đáng lẽ ra nên đi siêu thị mới đúng.
Trầm ngâm vài giây Phương Ly khó khăn thốt lên tiếp
- Cậu ấy nói vì anh bảo em thích nhất là nơi này, anh muốn dẫn em đi từ lâu nhưng do chúng ta giận nhau anh không tiện lên tiếng. Hơn nữa nhất định phải là chiều hôm nay vì những ngày khác anh đều không rảnh. Chưa hết, khi thấy chị Nhã Đình cùng Lâm Hạo…sắc mặt và lời nói của anh vô cùng bình tĩnh, giống như đã biết trước họ có quan hệ gì và sẽ xảy ra chuyện gì. Em rất muốn nghĩ mọi thứ chỉ là trùng hợp nhưng mà…
Rồi cô giương đôi mắt sóng sánh ngấn lệ lên nhìn anh
- Lúc nãy anh cứu em, anh cũng đã sắp đặt mọi chuyện, đem người bạn thân nhất của em vào trong kế hoạch của anh, khiến cho em lẫn người em yêu phải đau khổ dày vò, vậy thì chúng ta xem như không ai nợ ai.
Thật ra, cô không hề hận anh hay trách anh.
Cô biết anh tuyệt nhiên không phải người xấu, chỉ là đã chọn sai cách để có được tình yêu của cô.
Cô không thể cho anh tình yêu, ngược lại còn mang đến cho anh bất hạnh, tốt nhất là cuộc sống của anh đừng nên dính vào cô.
- Em biết không, từ trước đến nay anh không bao giờ tin cái gì gọi là số mệnh. Vận mệnh luôn nằm trong lòng bàn tay anh, phải do anh xoay chuyển cho đến khi gặp em. Từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã chẳng cách nào quên được em, hết lần này đến lần khác bị nhấn chìm trong nỗi đau khổ dày vò anh vẫn không buông bỏ được em. Cho nên anh đã thật sự tin rằng, em chính là vận mệnh của anh. Rốt cuộc anh phải làm thế nào…
Giang Tuấn giống như bị ép vào đường cùng, đau đớn ngẹn ngào nói ra những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng
Cách cửa sổ khép hờ bị gió sổ tung, tấm rèm trắng bay bay trong cơn gió lạnh.
Lạnh buốt, giống như trái tim anh bây giờ vậy…
Khép mi để nước mắt chảy dài, không một chút quyến luyến, Phương Ly thấp giọng nói
- Em xin lỗi…nhưng có làm thế nào cũng không được, vì em tuyệt đối không phải người con gái mà đang chờ đợi đâu.
Lần cuối cùng
Xin anh hãy rời khỏi cô, buông bỏ sự cố chấp này, anh nhất định sẽ có một tình yêu tuyệt đẹp…
- Em không cần phải xin lỗi anh, em không làm sai gì cả, lỗi là do anh…
Nỗi đau lần trước vẫn chưa nguôi vậy mà lần này lại tiếp tục, anh cố gượng cười
- Là do anh quá yêu em…
Giang Tuấn quay lưng lại, từng bước rời khỏi cô, cánh cửa đóng sập lại trước mắt cũng như ranh giới mà cô đã vạch ra với anh.
Tiếng đóng cửa làm lòng cô đau buốt như kim châm, bất giác tóm chặt tay áo Lâm Hạo.
- Em mệt lắm, em thật sự rất mệt, ngày hôm nay mọi thứ đối với em cứ như cơn ác mộng vậy.
Từng ngón tay anh chạm vào mái tóc cô, chạm vào đôi môi ướt đẫm những giọt nước mắt
- Mọi thứ đã qua rồi, hãy để những chuyện không vui trước kia vào trong quên lãng, cô gái đó cũng sẽ không bao giờ xuất hiện bên cạnh anh nữa đâu. Sau khi em ngủ dậy, anh, em, cùng Ân Ân, ba người chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc đời bình yên, có được không?
Cô lắc đầu trong dòng nước mắt chảy dài
- Em…em không dám cầu anh mãi mãi bên em, chỉ xin anh đừng đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời em.
- Sẽ không đâu. Em ngủ một giấc đi.
- Không, em không muốn ngủ ở đây, em rất ghét bệnh viện. Ba mẹ ruột của em, mẹ nuôi và anh hai của em đều là sau khi em ngủ một giấc tỉnh dậy ở bênh viện họ đều rời khỏi em. Vì thế…em không muốn mất đi anh nữa.
- Được, anh hứa. Lúc em tỉnh lại anh sẽ ở đây, lúc em cần anh anh cũng sẽ ở đây, sau này cũng không bao giờ biến mất.
Phương Ly khẽ gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt, cô gắng ngủ để cái ngày đáng sợ này mau chóng trôi qua, ngày mai lại vui vẻ như trước.
Nhìn cô ngủ say, anh thật chẳng muốn dời mắt đi dù chỉ là một khoảnh khắc.
"Phương Ly, em biết không."
"Anh mới là người sợ mở mắt dậy không còn nhìn thấy em nữa."
"Bởi vì anh đã sớm khắc tên em vào sinh mệnh của anh rồi."
Giây phút này, anh tự hứa với lòng dù có phải vứt bỏ tất cả mọi thứ mình có cũng phải giữ cô bên cạnh.
Vậy mà chỉ một khoảng thời gian rất ngắn nữa thôi, cho dù có vứt bỏ tất cả mọi thứ anh cũng không thể níu giữ được cô.
Hai chữ "bình yên" đó, anh muốn dùng một đời để trao cho cô nhưng anh căn bản bất lực, còn khiến cả hai từng bước từng bước rơi xuống vực thẳm của sự đau đớn bi thương.
…………………
Phương Ly bước vào cổng trường, thất thần bước từng bước nặng trịch, chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như một cơn ác mộng cứ mãi quấn lấy tâm trí cô.
Cửa lớp vừa mở ra, đột nhiên bước chân cô dừng lại khi bên trong tụ tập theo từng nhóm nhỏ, họ bu quanh lại cùng xem cái gì đó từ chiếc điện thoại trên tay người ngồi giữa.
Vô số những âm thanh khó nghe hướng về phía cô
"Còn dám vác mặt đến trường kìa, mặt dày thật."
"Lần này có cả clip làm bằng chứng để xem còn chối được nữa không?"
"Dụ dỗ người có vợ, còn phá thai, thật kinh tởm."
"Đúng."
"Đếm ngược đến ngày hội trưởng bỏ nó được rồi đấy!"
Hai tay cô co chặt lại siết lấy quai cặp…
Lẽ nào…
_RẦM
Ngọc Mai chạy ào lớp, đập mạnh chiếc cặp xuống mặt bàn rồi quát lớn
- Đứa nào dám nói thêm một câu về Phương Ly nữa thì đứng ra đây!
- Triệu Ngọc Mai này, lần này bọn mình nói có sách mách có chứng, có vu oan giá họa ai đâu, dựa vào đâu không cho bọn mình nói chứ?
Một người trong nhóm dũng cảm tiến ra phía trước, cả đám thấy thế thuận nước đẩy thuyền
"Đúng đúng"
"Bên vực bạn mình, hay là chính mình cũng dơ bẩn như thế chứ?"
- Các người…có tin hôm nay phòng y tế bị quá tải không? - Ngọc Mai rít lên từng chữ đầy hăm dọa làm đám người trước mặt có chút sợ hãi
- Đủ rồi đấy, cẩn thận lát nữa cậu bị gọi xuống phòng giáo viên cho xem. - Phương Ly nắm tay bạn mình kéo lại
- Mình còn chưa hỏi cậu, mọi chuyện rốt cuộc là sao? Clip này là dàn dựng hay người đàn bà trong đó bị điên thế? - Ngọc Mai chất vấn
- Cả hai đều không phải, chị ta chỉ là đánh ghen nhầm…- Phương Ly nói, giọng có chút thẫn thờ
- Thế sao cậu không lớn tiếng giải thích?
- Không phải là cậu không biết, ở nơi này tiếng nói của mình có tác dụng sao? Càng nói là càng ngụy biện.
- Vậy là cậu cứ im lặng chịu trận để họ sỉ nhục danh dự cậu vậy sao? - Ngọc Mai không cam tâm chút nào
- Có nhiều lúc càng giải thích càng chẳng được gì, sống trong sạch thì chẳng việc gì phải sợ. Huống hồ bây giờ có nhiều thứ càng khiến mình để tâm hơn.
Căn phòng đột nhiên ồn ào cả lên khi có sự xuất hiện của một người.
Thứ nhất vì cô quá xinh đẹp, thứ hai vì cô vô cùng nổi tiếng. Chỉ cần một điểm đã đủ đánh bại tất cả nữ sinh trường này.
Ngọc Mai nheo mày khó chịu.
Có lẽ là giác quan thứ sáu của con gái, nhưng cô cảm thấy cô gái này có gì đó không ổn, mặc dù đã được Phương Ly giới thiệu đây là thần tượng, người chị em tốt của cậu ấy nhưng cô vẫn không cách nào thích cho được.
Ngoại trừ đẹp ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Mà nói đến đẹp, nếu Phương Ly diện những bộ váy đắt tiền hơn, trang điểm vào thì chưa biết ai hơn ai đâu!
- Chị Nhã Đình, sao hôm nay lớp em có vinh dự được chị ghé thăm thế? - Một nữ sinh ríu rít chạy tới
- Chị tìm Phương Ly, có chuyện muốn nói với em ấy một lát.
Đám đông nghe vậy liền hốt hoảng vì sợ thần tượng của họ bị vấy bẩn
- Chị ơi, chị đừng đến gần nó. Chị chưa biết gì sao? Nó cướp chồng người khác đấy, còn bị người ta đánh ghen tại bệnh viện. Hạng người như nó…
- Ý em là đoạn clip trong bệnh viện đó? Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.
- Chị nói gì ạ? - Nữ sinh ngớ người
- Hôm qua chị không khỏe nên có đến bệnh viện khám, tình cờ chứng kiến vụ việc trong clip. Chị gái kia đánh ghen nhầm người, ngay sau đó cũng đã áy náy lên tiếng xin lỗi rồi, tiếc là người quay không có tâm gì cả, không chịu quay lại đoạn đó. - Nhã Đình giải thích, gương mặt thản nhiên vô cùng
Phương Ly không một chút phản ứng, gương mặt lạnh nhạt hờ hững.
Cuối cùng thì người "tiếng nói có giá trị" cũng đã ra mặt.
Thật nực cười rằng có người từ trước đến nay đều nói dối truyền thông cả nước không chớp mắt mà một câu của người đó lại khiến họ tin hơn cả ngàn câu của cô cùng Ngọc Mai gộp lại.
Không ai dám bàn tán thêm lời nào nữa, vì lý nào "nữ thần" của họ lý nào lại nói dối.
- Này Phương Ly, chị ta đúng như cậu nói, rất tốt bụng, bịa chuyện để giải vây cho cậu. - Ác cảm của Ngọc Mai giảm đi một bậc
Phương Ly không nhịn được bật cười. Lòng tốt của chị ấy có bao nhiêu phần là thật đây?
Rồi cô cụp mi mắt, lẳng lặng cùng "người con gái tốt bụng" rời khỏi đám đông ồn ào.
……………………
- Chuyện chị định nói với em là chuyện gì chắc em cũng đoán ra được rồi đúng không? - Nhã Đình rất bình thản, thậm chí nhìn vào mắt Phương Ly không chút né tránh nào
Phương Ly ngược lại không như thế, nước mắt óng ánh lã chã rơi xuống.
Ngẫm kĩ lại những chuyện từng xảy ra, thì giống như có một lời nguyền buộc chặt số phận của cô cùng người gái trước mặt này.
- Tại sao năm đó chị lại làm như vậy, Ân Ân chỉ mới 4 tuổi nó rất tội nghiệp chị biết không, cả Lâm Hạo nữa, vì chị mà suốt hai năm không thể mở lòng với người khác, luôn ray rứt về cái chết của ba mình. Chị khi tỏa sáng trên sân khấu thì đã có một người ngồi luôn ở góc tối đau khổ vì chị và một đứa trẻ mãi sống trong quá khứ để mà chờ chị trở về chị biết không?
Suốt đêm qua Nhã Đình đã suy nghĩ kĩ những điều mình cần nói, cho dù Phương Ly có nói gì, kết quả cũng không đổi.
- Con người ai chẳng có lúc sai, năm đó chị còn trẻ, suy nghĩ không thấu đáo nên đã lựa chọn sai lầm, bây giờ chị hứa sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại của mình để sửa sai, bù đắp cho Ân Ân. Còn về Lâm Hạo chị sẽ cố gắng hết sức để tụi chị quay lại như lúc xưa.
- Quay lại như xưa, ý của chị thế nào, trong khi bây giờ em mới là bạn gái của anh ấy?
Nhã Đình đưa bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phương Ly, chợt hạ giọng tha thiết
- Phải đi đến tình cảnh này bản thân chị cũng rất đau lòng. Bây giờ vẫn còn kịp, em buông tay đi, sau này chúng ta vẫn có thể làm chị em như trước đây.
- Chị đau lòng chẳng lẽ em không đau lòng, em cũng đã xem chị như chị ruột của em chị biết không. Tại sao lạt gạt em, còn cùng Giang Tuấn diễn một màn kịch khiến em đau khổ đến chết đi sống lại.
- Em biết cả rồi sao? Đừng trách Giang Tuấn, anh ấy có làm gì cũng là vì yêu em, có được tình yêu của anh ấy, biết bao cô gái cầu còn không được. Anh ấy cũng là vận mệnh ông trời ban cho em, em việc gì phải cố chấp...
Phương Ly giật lại bàn tay đang bị nắm chặt, nâng môi thành nụ cười nhạt
- Chị Nhã Đình, em không xinh đẹp nổi tiếng như chị, hát không hay bằng chị, dịu dàng cũng không bằng...lại càng không có quan hệ máu mủ với bé Ân, nhưng điều khiến em tự hào nhất là em yêu họ bằng cả trái tim mình, không màn vật chất danh lợi, kể cả khi họ không có gì em vẫn sẽ bên cạnh họ, chăm sóc họ.
- Em…
- Còn nữa…xin chị đừng đem Giang Tuấn ra làm bia đỡ đạn để ngụy biện việc chị muốn quay lại với Lâm Hạo là thuận theo ý trời, là muốn tốt cho tất cả, đây là chuyện của ba người chúng ta.
Phương Ly từng câu từng chữ dứt khoát gãy gọn, rồi quay người lại mặc cho những lời đầy tự tin đến nực cười vang đến phía sau
- Phương Ly, em vốn không biết, người mà em đối đầu không phải là chị, mà là ông trời. Vì vậy, em không bao giờ thắng được đâu! Buông tay là cách duy nhất để em không đau khổ về sau, rồi vẫn làm em gái của chị, có gì không tốt?
Những lời vừa rồi có thể xem như một lời tuyên chiến của chị ấy không?
Nhưng chuyện đó làm sao quan trọng bằng trái tim cô đầy xót xa và đau âm ỉ.
Bởi vì kể từ giây phút này bản thân đã mất đi một người chị em tốt…từng cùng chung niềm vui, chung hoạn nạn.
Mới đi được vài bước chân Phương Ly đã khựng lại khi phát hiện một bóng dáng sừng sững trước mắt mình
Giang phu nhân ‼!
Nhã Đình đứng cách đó không xa, toàn thân run rẩy, gần như không đứng vững nổi.
Sao bà lại tự dưng lại xuất hiện ở đây, bà không nghe thấy gì chứ?
Nếu như…nếu như…là có thì mọi hào quang cô đang có chẳng phải trong nháy mắt sẽ biến thành tro bụi hết hay sao?