Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 148: Tất cả chỉ là diễn xuất

‘’Kí ức cầu vồng’’ là một trong những bộ phim trọng điểm năm nay của tập đoàn Lâm thị. Theo lời tiết lộ từ những người trong giới, bộ phim từ khâu chế tác, sản xuất, hết thảy đều được chuẩn bị một khoảng thời gian rất lâu trước khi bấm máy để đạt đến độ hoàn hảo nhất có thể.

Đặc biệt là khâu diễn viên.

Được cân nhắc vào vai chính đều là những minh tinh nổi tiếng và cực kỳ sáng giá hiện nay. Thêm vào đó, công bố việc tuyển chọn vai phụ sẽ được tổ chức thông qua buổi thử vai quy mô lớn càng thu hút sự quan tâm của đông đảo công chúng và giới báo chí hơn.

Không phân biệt là có kinh nghiệm diễn xuất lâu năm hay chỉ vừa mới vào nghề, mỗi người đều có cơ hội ngang nhau, chỉ cần hợp vai theo tiêu chí của đạo diễn và bên phía sản xuất là được.

Rất nhiều công ty đã đưa nghệ sĩ của mình tham dự mong rằng sẽ giành được một vé xuất hiện trong bộ phim.

Đây thực sự đó là một cơ hội rất khó có được.

Chiếc đồng hồ trên tường nhích từng giây từng phút.

Từng người, từng người một được xướng tên vào phòng thử vai.

Không khí phòng chờ càng lúc càng căng thẳng khi những người được gọi đi lúc trở ra ai nấy đều mang gương mặt thể hiện sự thất vọng và nuối tiếc vô cùng.

Điều đó càng cho thấy ở bộ phim này, đến việc lựa chọn nữ phụ cũng vô cùng kỹ lưỡng và nghiêm khắc, càng là áp lực cho những người diễn sau. Có người mất bình tĩnh đến độ dặm phấn quá đà khiến khuôn mặt trắng bệch mà vẫn không nhận ra.

Phương Ly đang an tĩnh đợi đến phiên mình thì có một âm thanh vang lên

- Này!

Cùng theo đó là một đôi chân dài trắng nõn xuất hiện.

Phương Ly hơi ngẩng lên, trước mặt là một cô gái mặc chiếc váy rất ngắn, bộ ngực đầy đặn hơi lộ ra trông thật hấp dẫn, tay và cổ đều không thiếu những món trang sức lấp lánh giống như cố tình phô bày cho người ta thấy.

Cũng có thể miễn cưỡng xem là một cô gái đẹp, nhưng lời nói thì chẳng đẹp chút nào.

- Này, tránh ra một chút!

Ánh mắt cô ta hàm ý rất rõ ràng, những người ở xung quanh đây trừ cô ta ra thì đều là rác, còn lời lẽ, càng rõ ràng hơn, nếu biết điều thì nên cúi đầu kính cẩn nhường chỗ cho cô ta.

Phương Ly chẳng thể hiện bất kì thái độ gì, điềm nhiên như không

- Này, có nghe thấy không hả? Mau tránh ra! - Cô gái đó trừng mắt lặp lại lần nữa

- ‘’…’’

- Hay là bị câm điếc đấy?

- ‘’…’’

- Phải không vậy, câm điếc mà cũng đi thi?

Giữa lúc một số người nín thở xem kịch hay cũng như cho rằng Phương Ly chỉ biết im lặng chấp nhận bị giễu cợt thì cô đột nhiên ngẩng đầu lên, bình thản đáp

- Tiểu thư, cô đi lầm chỗ rồi, đây là phòng chờ cho buổi tuyển chọn diễn viên, còn dự thi opera thì phiền cô đến cuối hành lang rẽ trái.

Những người đang có mặt tại đó đều ngoái đầu lại nhìn. Sau đó, họ cười ồ lên, âm thanh rộn vang cả căn phòng.

Cô gái mặt tím tái vì tức giận

- Cô là ai? Đã đóng bao nhiêu phim rồi, có biết tôi là ai không đấy?

- Thế cô là ai? - Phương Ly không chớp mắt hỏi

- Tôi là Dương Tử Hân, tiểu thư duy nhất của tập đoàn Dương Hoàng, chắc đã nghe rồi chứ? - Cô gái khoanh tay trước ngực, đầy kiêu hãnh đáp

- Không, chưa từng nghe.

- ‘’…’’

Cô gái đó càng tức giận hơn đến mức đổi cả xưng hô, nghiến răng ken két

- Nói cho mà biết, ba của tao có quan hệ làm ăn rất lớn với tập đoàn Lâm thị, Lâm tổng và tao có quen biết, chọc giận tao thì mày đừng hòng sẽ qua được buổi thử vai ngày hôm nay.

Phương Ly cười nhạt nhẽo vì sự hết thuốc chữa.

Loại con gái như vầy cô cứ nghĩ ngoài Phương Du ra thì trên đời không có người thứ hai chứ. Đúng là một chín một mười mà. Có khi nào là chị em họ hàng xa gì đó không?

- Chừng nào cô là phu nhân của tập đoàn Lâm thị đi rồi hãy giở giọng đó mà hăm dọa tôi. Mà cho dù cô có vợ của ‘’người đó’’ thật thì thế nào, cũng chẳng thể ngăn cản được việc tôi sẽ đậu buổi thử vai hôm nay đâu. - Ánh mắt Phương Ly sắc lại

- Mày…mày nói lại xem nào?!

- Mời số 25 cô Phương Ly và số 26 cô Dương Tử Hân. - Một người chạy vào thông báo

- Có!

Phương Ly hô to một tiếng rồi nhanh chân bước đi trước để lại một người siết chặt tay, máu nóng sôi sục, giày cao gót giẫm mạnh muốn lún xuống đất

‘’Phương Ly đúng không? Để coi tao sẽ đá mày đi như thế nào?! Vai diễn nhất định sẽ là của tao.’’

…………………….

Ở trung tâm căn phòng một chiếc bàn bàn dài, trên đó có năm người ngồi, ba nam và hai nữ.

Từ trái sang phải lần lượt là giám đốc sản xuất của bộ phim, giám đốc đài truyền hình, đạo diễn Từ - người cầm trịch cho bộ phim, biên kịch Tiêu của ‘’Kí ức cầu vồng’’, cuối cùng là Dương Vy - nữ minh tinh vừa đạt giải nữ diễn viên xuất sắc ở liên hoan vừa rồi, nghe nói cũng sẽ tham gia với vai trò diễn viên khách mời trong phim.

Toàn là những tên tuổi lớn của làng giải trí, cũng sẽ mang đến không ít áp lực cho người dự thi.

Phương Ly cúi người, dáng điệu tao nhã

”Chào các vị, tôi là số 25, tên tôi là Phương Ly.”

Cô giới thiệu vô cùng đơn giản, ngoài ra cũng chẳng nói thêm bất kì điều gì nữa.

Ban giám khảo có phần bất ngờ, kinh ngạc vì có lẽ đây là bài giới thiệu ngắn gọn nhất mà họ được nghe từ sáng đến giờ, à không, có lẽ là suốt những năm tháng làm giám khảo của mình.

Thật ra thì Phương Ly cũng không thiếu thứ để nói nhưng mà điều cô muốn nhất là họ sẽ đánh giá mình thông qua năng lực diễn xuất và sự nhập vai chứ không phải qua những câu giới thiệu sáo rỗng.

Đến lượt Dương Tử Hân bước vào thì màn giới thiệu lại hoàn toàn đối lập, nếu không phải khoe độ danh giá của trường nghệ thuật mình đã và đang theo học thì cũng tự đề cao khả năng diễn xuất trời phú từng được những người xung quanh ca ngợi của mình.

- Quả là một tổ hợp thú vị! - Biên kịch Tiêu không nhịn được cười thầm

Một vị trợ lý mang kịch bản tóm tắt một đoạn trong bộ phim đến cho hai cô gái

Phương Ly nhìn từng câu từng chữ, khóe môi nở một nụ cười lạnh bạc hờ hững

Là ai đã viết nên nó vậy?

Thế này…có khác nào bảo cô diễn lại quá khứ của mình đâu chứ?!

Sau đó cô cùng Dương Tử Hân rút thăm thể phân định vai diễn.

Cầm lá thăm trên tay, mi mắt Phương Ly cơ hồ không động đậy.

Lại một lần nữa là ý trời sao?

- Cả hai có thể bắt đầu được rồi!

Sau tiếng hô của đạo diễn Từ, Dương Tử Hân cơ mặt nhăn lại hết để cố ép ra những giọt nước mắt, mãi mới được. Bàn tay cô ta run run nắm lấy tay Phương Ly, giọng nghẹn nghẹn

- Chị biết, em rất yêu anh ấy nhưng mà người anh ấy gặp trước, yêu trước chính là chị. Lẽ ra năm đó chị không nên nghe lời ba mẹ đi du học, không nên bỏ lại anh ấy. Lúc anh ấy đau buồn nhất thì em đã xuất hiện, cho nên…anh ấy đã nói với chị rất rõ ràng, với em là ngộ nhận, còn với chị mới là tình yêu thật sự. Em…có thể…hiểu cho bọn chị không?

Sau đó…

Phòng thử vai yên lặng không một tiếng động.

Dương Tử Hân đợi, năm vị giám khảo cùng chờ đợi nhưng không thấy Phương Ly có bất kì dấu hiệu biểu diễn nào

Cô, giống như một con búp bê, xinh đẹp nhưng vô hồn.

Dương Tử Hân lén cười vẻ khoái chí, đắc ý vô cùng. Nhưng một hồi thấy giám khảo lắc đầu chán nản thì cô ta không nhịn được được nữa vì sợ bị liên lụy, quay sang quát tháo vào mặt Phương Ly

- Này, động đậy đi chứ, cô là rô bốt đấy à, không biết diễn còn đến đây, muốn để tôi chết chung với cô có đúng không?

_CHÁT_ Một bạt tay rơi xuống má Dương Tử Hân

Trong khi cô ta trợn tròn mắt không hiểu cái gì đang xảy ra thì lại bị làm cho kinh ngạc.

Con rô bôt mình vừa cười nhạo thì trong nháy mắt đã lột xác biến thành một người khác!!!

Nước mắt không biết từ lúc nào rưng rưng trong khóe mắt Phương Ly, giọng cô kích động vô cùng, như chứa đựng nỗi đau tê tái khắc sâu tận xương tủy

- Tình yêu thật sự? Các người gọi đó là tình yêu sao. Vậy thì tại sao trước kia không dám đường đường chính chính mà thừa nhận với tôi. Bây giờ anh ta là bạn trai của tôi, đã từng hứa sẽ chăm sóc tôi suốt đời, không nói không rằng cùng chị bỏ đi. Những ngày qua trong khi tôi chạy đôn chạy đáo, nươm nướp lo sợ hai người tôi yêu nhất trên đời sẽ gặp phải chuyện chẳng lành, đến nằm mơ cũng gặp ác một hoảng sợ không thể ngủ tiếp thì hóa ra các người đang vui vẻ nối lại tình xưa, bây giờ còn muốn tôi hiểu, các người có còn là con người không?

Giám khảo kinh ngạc đến mức cảm thấy rằng họ chỉ đang xem mình cô diễn mà thôi, cô gái bên cạnh kia vốn không tồn tại.

Thật không thể tin nổi, từ lúc bước vào phòng, cô gái tên Phương Ly này lúc nào cũng mang một nét mặt thản nhiên lạnh nhạt, đôi mắt trống rỗng, hệt như là người không có cảm xúc vậy.

Vậy mà vừa rồi, kể từ cái tát tay đó thì trong đáy mắt cô ấy hiện lên toàn nỗi đau đớn bi thương, biểu cảm sinh động chân thật giống như chính bản thân đã trải qua nỗi đau như thế.

Khả năng nhập vai này, đến nhiều diễn viên lâu năm cũng không làm được.

Cô ấy không khóc như kịch bản nhưng so với khóc nó lại mang đến hiệu quả hơn, khắc họa rõ nét hơn nội tâm giằng xé đau đớn.

Một cô gái khi yêu là hết mình cho tình yêu đó, hết lòng tôn thờ tình yêu đó, nào ngờ kết cục lại bị người mình tin tưởng nhất phản bội.

Hàng lông mi đen nhánh run run ướt đẫm nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra ngoài.

Cô, là rất muốn khóc nhưng vì quá đau lòng không thể khóc được.

Cô, là rất muốn khóc nhưng vì lòng tự tôn quá cao nên không thể khóc được.

Nên đành đem tất cả nước mắt chảy ngược vào tim rồi đóng thành băng…

Đôi vai gầy run rẩy không một âm thanh.

Đôi môi bị cắn chặt đến mức muốn bật máu.

Thật ra, dưới cái vỏ bọc kiên cường, lạnh lùng đó là sự yếu đuối vô cùng.

Giám khảo từ ngẩng ngơ đến gật gù.

Cô gái này chẳng những diễn xuất tốt mà còn quá đỗi xinh đẹp và khí chất.

Phải nói là ngoài mong đợi.

- Cả hai cô đều thể hiện rất tốt. Kết quả của buổi thử vai chúng tôi sẽ thông báo đến các cô sau. Nếu như đậu thì sẽ còn một buổi thử vai nữa vào cuối tuần sau. Đến lúc đó mong các cô sẽ sắp xếp thời gian.

Dương Tử Hân cô căm giận nhìn Phương Ly trừng trừng, rõ ràng vừa rồi giám đốc sản xuất khi thông báo chỉ chăm chăm vào mỗi cô ta.

Phương Ly lặng im đến lúc bước ra khỏi cửa.

Hình như…

Sau đó…

Cô có nói một câu…

Mà chính bản thân cô cũng không hề hay biết…

‘’Là giả cả thôi, nước mắt cũng là giả, tất cả chỉ là diễn xuất.’’

Âm thanh rất khẽ, chuyện xưa như làn khói mỏng manh tan biến trong không trung.

……………………..

Bước ra khỏi đài truyền hình, Phương Ly nghĩ đến chuyện phải về nhà ngay, cô hoàn toàn hài lòng với biểu hiện ở buổi thử vai hôm nay của mình.

Phải rồi, nên mua thêm gà rán cho Lạc Lạc và bia cho Giang Tuấn rồi cùng họ chia sẻ niềm vui.

Cuộc sống của cô, sau này, có phải sẽ luôn yên bình thế này mà trôi qua hay không? Mãi ở bên người mà cô yêu quý, cho dù có bước chân vào làng giải trí đi chẳng nữa thì cũng sẽ chẳng có quá nhiều thay đổi.

Tin Tin…

Chợt có tiếng còi xe vang lên.

Phương Ly có cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó.

Một thứ gì đó sẽ khiến cuộc sống cô vừa nghĩ đến bị xáo trộn hoàn toàn.

Một chiếc Ferrari màu trắng đang đi ngang qua cô thì dừng lại, kính xe hạ xuống, gương mặt người con gái hiện ra xinh đẹp hiện ra.

Cô ấy đẹp không tì vết, tựa kim cương hoàn mĩ lóng lánh, ai nhìn vào cũng muốn sở hữu ngay lập tức.

Thảo nào khiến bao đàn ông say đắm, bao minh tinh khác trong làng giải trí nhất mực ganh tị.

- Em có rảnh không? Chị muốn nói chuyện với em một lát!

Lưu Nhã Đình…