Nhà hàng kiểu Pháp.......
Sau khi gọi món, trải qua nửa ngày, cả hai cô gái vẫn nhìn nhau không nói câu gì, đến khi phục vụ đem thức ăn ra thì Phương Ly mới có phản ứng.
- Cảm ơn.
- Thời gian qua em vẫn khỏe chứ? - Khi người phục vụ rời đi, Lưu Nhã Đình mỉm cười hỏi
- Không khỏe thì đâu có ngồi trước mặt chị như thế này được.- Phương Ly hơi cong môi đáp.
- Thằng bé Lạc Lạc học chung lớp với Hinh Hinh là con trai ruột của em à? Chị không nghĩ là em lại sớm kết hôn và có con trai lớn vậy rồi!
Đằng sau nụ cười bình thản nhẹ nhàng của Lưu Nhã Đình là sự khẩn trương và hoang mang tột độ.
Từ cái hôm tình cờ gặp lại nhau ở cổng trường mẫu giáo đến nay tâm trạng cô lúc nào cũng bất an không yên.
Thằng bé đó rõ ràng đường nét gương mặt mười phần thì đến chín phần giống Phương Ly này, vừa nhìn đã biết là quan hệ ruột thịt, quan trọng nhất là cô còn dò hỏi được cô giáo chủ nhiệm và biết được rằng hồ sơ nhập học của nó không có điền họ tên cha.
Phương Ly bỏ đi sáu năm, thằng bé đó lại khoảng năm tuổi.
Nếu như vậy, thì chẳng phải khả năng lớn nhất là...
Dù đã ngàn lần tự trấn an với mình rằng Lâm Hạo không phải là người như vậy, nhưng mà, nhưng mà...cô vẫn không cách nào khiến bản thân có một giấc ngủ yên.
Phương Ly nhếch môi, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai giễu cợt
- Lưu Nhã Đình, chị đang diễn kịch cho ai xem đấy, chẳng phải chị đã điều tra tôi cùng Lạc Lạc và thừa biết là tôi chưa kết hôn còn gì?!
Nhã Đình ngớ người, sau đó gắng vờ như vô tội
- Em nghe được từ đâu vậy? Cớ gì chị phải điều tra về em chứ?
- Lạc Lạc có phải là con trai của tôi hay không hình như với chị không có chút liên hệ nào thì phải. Sao không nói thẳng ra là chị chỉ muốn biết nó có phải con trai của “người đó” hay không?
- Nếu em không muốn trả lời thì chị cũng không ép. - Sắc mặt Nhã Đình đanh lại, nụ cười đã không còn sức để duy trì nữa
Phương Ly chớp mắt, nửa cười nửa như không
- Nếu không muốn ép tôi nói ra thì chị còn hẹn tôi đến đây làm gì? Còn cố tình thông qua Hinh Hinh dò hỏi Lạc Lạc những chuyện về tôi, biết rõ hôm nay tôi đi thử vai để mà chặn đường gặp tôi. Rốt cuộc chị đang sợ điều gì? Bây giờ chị là nữ chủ mà, ngần ấy năm quấn quýt bên nhau như vậy vẫn không đủ khiến chị tự tin buộc chặt được người đó sao? Sợ Lạc Lạc là con trai anh ta, sợ tôi về đây đem thằng bé giành hết những thứ chị đang có đúng không?
Lưu Nhã Đình chết trân giống như bị ai đó cho một bạt tai, hai má nóng bừng bừng, không nhịn được thốt lên
- Phương Ly, em thay đổi rồi.
Phương Ly điềm nhiên đáp lại trong nụ cười
- Tôi không phải thay đổi mà là trưởng thành. Sự tàn nhẫn và khắc nghiệt của cuộc sống này đã khiến tôi trưởng thành, và cũng chính sự phản bội của các người đã khiến tôi trưởng thành. Tôi phải nói lời cảm ơn, nếu không có các người tôi cũng không thể có ngày hôm nay, dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình.
Nhã Đình ngẩn người, ngỡ ngàng nhìn Phương Ly.
Chẳng ngờ rằng cô bé e thẹn nhút nhát ngày nào đã toát lên khí chất đầy tự tin, đầy cao quý kiêu ngạo, khiến cho người đối diện không thể nào coi thường được thậm chí phải e dè sợ sệt.
Khoan đã, còn Lưu Nhã Đình cô, tự tin năm ấy của cô đi đâu mất rồi?
Chẳng phải cuộc sống sáu năm qua cô giống như được trời đất hậu đãi, giống như mọi may mắn trên thế gian đều đổ dồn vào cô, phàm là việc cô muốn thì tất sẽ làm được.
Chỉ trừ...
Nhưng mà không quan trọng.
Quan trọng là một Phương Ly số phận vốn không được ông trời chiếu cố làm sao có thể thắng được cô cơ chứ. Dù là trong tình yêu hay sự nghiệp thì cũng thế.
Lâm Hạo đời này kiếp này là của cô, ai cũng không thể cướp đi anh ấy.
Vị trí trong làng giải trí của cô cũng sẽ không dễ bị thay thế.
Hồi lâu Lưu Nhã Đình định thần lại, đôi môi xinh đẹp tức thì nâng lên thành nụ cười, nụ cười của kẻ chiến thắng
- Có một chuyện chị muốn em nghe cho kĩ. Cho dù em có trở về thì thế nào, cho dù con trai em có là con của anh ấy thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì. Sáu năm qua bọn chị sống bên nhau rất hạnh phúc, rất vui vẻ, sẽ không ai hay thứ gì có thể chia cắt được. Anh ấy đã từng cầu hôn chị ở Quảng trường Hy Vọng, chuyện này ai ai đều biết.
Đôi mắt trong veo của Phương Ly chợt đờ dẫn.
Phải, có thể Lưu Nhã Đình rất giỏi nói dối, có thể mười câu của chị ta chỉ nên tin hai câu.
Nhưng chuyện chị ta vừa nói thì hoàn toàn là sự thật.
Lâm Hạo đó đích thực là đã từng cầu hôn Lưu Nhã Đình. Thời gian là vào sáu năm trước, chỉ vài tháng sau khi cô đi nước ngoài.
Khi ấy có rất nhiều người chứng kiến, báo chí cũng từng đưa tin còn đăng cả ảnh chụp.
Có thể nói cả thành phố dường như không ai không biết sự kiện chấn động này.
Kết cục này không hề khiến Phương Ly bất ngờ.
Chỉ là…
Tại sao phải là Quảng trường Hy Vọng.
Sáu năm qua có rất nhiều chuyện đã thay đổi, đã tan biến trong lòng cô, chỉ riêng…
Cách đây rất lâu rất lâu
Dưới bầu trời đêm ngàn vì sao sáng rực
Từng có người đứng ở nơi quảng trường Hy Vọng
Siết chặt tay hứa với cô rằng
Sau này sẽ giúp cô thực hiện được giấc mơ ấy
Rất chân thành, rất ấm áp
Trái tim cô hạnh phúc vô ngần
Nào ngờ tất cả chỉ là lừa gạt
Tại sao người ta sớm đã đem lời hứa đó xóa sổ thành tro bụi
Vậy mà cô đến tận nhiều năm sau còn khư khư giữ lại cái kí ức dập nát ấy?!
Thật là ngu ngốc…
- Này, em sao thế?
Phương Ly thở nhẹ một cái lại quay về dáng vẻ lạnh lùng như cũ
- Chẳng sao cả. Tôi cũng có một câu muốn chị nghe cho kĩ.
“Hạnh phúc của các người chẳng liên quan đến tôi.”
Nói rồi Phương Ly đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa tuyệt nhiên không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
.....................
- Ngày mai anh đi Canada công tác, có lẽ một tuần đến mười ngày mới về được, nếu lâu hơn thì có thể đến nửa tháng. - Buổi tối, Giang Tuấn lại tìm đến, đứng trước mặt cô dõng dạc tuyên bố
- Thế thì lẽ ra giờ này anh nên ở nhà thu xếp đồ đạc cho vào vali đi chứ?
- Ngặt nỗi thứ anh muốn cho vào vali mang theo nhất thì lại không cách nào được. - Ánh mắt anh xoáy sâu vào “thứ đó”
- Phương Ly:”...”
- Hay là...
- Không được, em phải chuẩn bị cho buổi thử vai, cuối tuần này là diễn rồi.
Phải, lúc sáng đài truyền hình đã gọi điện chúc mừng cô đậu vào vòng hai. Tâm trạng hưng phấn xen lẫn hồi hộp, cô tự nhủ sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể.
- Em sẽ nhớ anh chứ? Dù sao chúng ta cũng chỉ mới gặp lại chưa được bao nhiêu ngày. Ban ngày có nhiều người thì không sao, nhưng buổi tối một mình trống vắng một mình anh nhất định sẽ nhớ đến em đến chết mất. - Giọng anh có phần bông đùa
Tự dưng Phương Ly thấy rợn da gà, nghe mập mờ kiểu gì, cứ như vợ chồng mới cưới quyến luyến nhau ấy.
- Thôi, anh đi mạnh giỏi, nhớ mang quà về cho em và Lạc Lạc nhé! - Cô cười vẫy tay chào
- Còn gì nữa không?
- Gì, ừ...à...ừ...
Mấy câu tiễn biệt dông dài hay anh nhớ chú ý sức khỏe, thời tiết, nhớ mang theo vật x, vật y vốn không phải sở trường và phong cách của cô, mà anh đâu phải đi luôn.
- Thật sự là không còn gì à? - Cổ họng anh chợt nghẹn lại
Thật ra thân làm giám đốc một tập đoàn lớn việc ra nước ngoài công tác là rất đỗi bình thường, trước đây cuộc sống của anh đã quá quen với chuyện này, giống như một món ăn dăm bữa nữa tháng sẽ gặp lại.
Nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Chỉ nghĩ đến một ngày không gặp cô đã thấy khó chịu không thôi.
Câu hỏi vừa rồi cứ như là vô tình hỏi, nhưng thực chất trong lòng đầy mong đợi lẫn hy vọng.
Nhưng càng hy vọng bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu.
Sắc đêm yên tĩnh lặng lẽ bao phủ lấy thân người của Giang Tuấn, nụ cười trên môi ngày nào cũng không thể miễn cưỡng được nữa
- Nếu không còn gì nữa thì em ngủ sớm đi, anh về.
Phương Ly nhận ra, anh không hề nói câu hẹn gặp lại cô như mọi khi.
Cô bước ra tiễn anh ra về với cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa vài bước thì cả người cô đã bị anh kéo ngược lại, vì bất ngờ nên cô nhào thẳng vào lòng anh
Giang Tuấn vòng tay ôm chặt lấy cô như sinh mệnh của mình.
- Anh...- Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột khiến thần trí cô ngỡ ngàng rối loạn
- Tại sao em lúc nào cũng lạnh lùng vô tình với anh như vậy?
- Em...
- Xa anh có thể với em chẳng là gì, không nhớ nhung, không trống vắng, không cô đơn, thậm chí không hề mảy may lo lắng bởi vì thế giới của em chưa từng đặt anh vào vị trí quan trọng nhất. Em còn có Lạc Lạc, có giấc mơ của em, thậm chí là bạn bè của em, cái nào cũng quan trọng hơn anh đúng không. Nhưng còn anh...sáu năm qua không có em thế giới của anh thật sự rất tối tăm, rất ảm đạm, kể từ giây phút gặp lại em anh không muốn xa em thêm một giây một khắc nào nữa. Cảm giác này phải làm sao để em hiểu được đây?
Phương Ly hoàn toàn ngây người khi nghe những lời hết mực chân thành của anh, tim cô liên tục đập thình thịch rồi đau thắt lại không thở nổi.
Trong lòng hối hận vô cùng, cô vòng tay ôm anh dịu dàng
- Xin lỗi, là em không tốt, em đã quá vô tâm không nghĩ đến cảm nhận của anh, anh đừng buồn, đừng giận em nữa nhé.
- Anh không hề giận em, chỉ là…
- Đồ đạc của anh đã chuẩn bị xong chưa?
- Từ sớm đã xong rồi.
- Vậy còn thuốc, có đem đủ không?
- Đều có đủ.
- Vậy còn...
- Đã có rồi.
- Còn cả...
- Lúc trưa đã bỏ vào.
- Thật ra anh cũng có phần hiểu lầm em rồi. Bởi vì anh là người quá mức cẩn thận, tất cả mọi việc dù lớn dù nhỏ đều có thể chu toàn cho nên em cảm thấy mình có lo lắng cho anh thì cũng chỉ là dư thừa.
Giang Tuấn hơi đẩy cô ra, nhưng hai tay đặt lên bờ vai của cô rồi gắt gao ôm chặt lấy
- Nhưng anh lại thích sự lo lắng đó của em, dù là giả vờ cũng được.
- Đồ ngốc, lo lắng là lo lắng, giả vờ là thế nào. Tối nay anh nhớ ngủ sớm đấy, kẻo mai đi máy bay lại bị mệt. Qua đó đừng làm việc quá sức, phải ăn uống đúng giờ, nếu thấy không khỏe phải gọi bác sĩ.
Giang Tuấn lại ôm lấy cô, cô không hề thấy được gương mặt anh lúc này nở nụ cười hạnh phúc như một đứa trẻ
- Anh không cần gọi bác sĩ, chỉ cần nhìn thấy em sẽ liền khỏe lại.
Cô thật sự không biết nên đáp lại anh thế nào.
- Đợi anh trở về nhé, nhớ là trong thời gian này đừng...
Đừng gặp lại người đó, dù là cố ý hay vô tình cũng không được, cũng đừng nhớ đến, dù chỉ một giây một phút.
Vế sau của anh, định nói nhưng rồi lại thôi.
- Nếu có việc gì cứ gọi cho anh nhé. Dù có bận thế nào anh cũng sẽ trả lời em.
Phương Ly trong vòng tay anh, khẽ gật đầu rồi trầm ngâm ngước mắt lên nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Dưới ánh trăng sáng thuần khiết, bóng hai người chiếu xuống mặt đất như hòa làm một không thể tách rời.