Lúc đầu Trạch Khương có chút khó hiểu, nhất quyết không chịu chuyển đi nhưng lời mẹ một khi đã nói ra thì rất khó để thay đổi, nên cậu đành ngậm tăm, không muốn mẹ mình phải phiền lòng thêm nữa. Sau khi chuyển đến Trạch Khương mới thấy nơi này cũng không đến nỗi tệ hoàn toàn khác hẳn so với nơi thành phố mà cậu đang sống, không khí trong lành, thoáng đãng hơn nhiều.
Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Trạch Khương đến trường mới nhận lớp, có chút không kịp thích ứng. nên nổi hứng muốn đi tham quan xung quanh trường một chút, nào ngờ lại lạc đến nơi mà bọn học sinh hay lui đến nhất. Càng không ngờ đến cậu còn có thể chứng kiến loại cảnh tượng chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cậu, bất giác nhớ đến hình ảnh cô gái hồi nãy cũng có chút thú vị.
Trạch Khương theo lời chỉ dẫn của bác bảo vệ tìm đến phòng hiệu trưởng, sau khi tìm được cậu rất lễ phép mà gõ lên cánh cửa ba tiếng, từ bên trong liền truyền đến tiếng nói khàn khàn.
- Mời vào.
- Em chào thầy.
Trạch Khương mở cửa bước vào, trước mặt là một người đàn ông trung niên đang nghiêm túc ngồi làm việc. Cả người ông đều toát lên vẻ uy nghiêm, cương nghị, đôi mắt thâm thúy ẩn đằng sau cặp mắt kính, theo quán tính ông ngước lên nhìn Trạch Khương. Vừa nói ông vừa chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
- Em là Triệu Trạch Khương học sinh mới chuyển đến sao? Mau ngồi xuống đi, thầy đã nói chuyện với thầy giáo chủ nhiệm của em rồi, lát nữa thầy ấy sẽ dẫn em đến lớp học.
Đúng lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa kèm theo tiếng nói trầm ấm.
- Tôi là thầy Nam.
- Vào đi.
Ông chỉ tay vào Trạch Khương giới thiệu với thầy giáo chủ nhiệm.
- Đây là học sinh mới chuyển đến Triệu Trạch Khương, thầy hãy giúp em ấy đến lớp của mình đi.
Trạch Khương đứng dậy cúi chào thầy hiệu trưởng, rồi đi theo thầy giáo chủ nhiệm rời khỏi văn phòng. Sau khi đến được lớp học 12A1 thầy Nam bước vào trước đánh tiếng với bọn học sinh còn đang nhốn nháo kia.
- Cả lớp trật tự, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, mọi người làm quen với bạn một chút. Trạch Khương em vào đi.
Mang tiếng là lớp học sinh giỏi toàn trường nhưng quậy phá thì không thua kém gì các lớp bình thường khác, cả lớp lại được một phen nhốn nháo mắt đăm đăm nhìn về phía cánh cửa, rồi một thân hình đẹp tựa thiên thần xuất hiện, hào quang từ người cậu tỏa ra thật khiến cho người ta cảm thấy chói mắt, một trong đám học sinh nói.
- Trạch Khương trong truyền thuyết đó sao? Vừa học giỏi lại là con nhà giàu, nhưng sao cậu ấy lại chuyển đến đây nhỉ?
Trạch Khương không để tâm đến mấy lời bàn tán đó lắm, đứng trước toàn thể cả lớp giới thiệu một chút.
- Xin chào, mình là Triệu Trạch Khương.
Câu nói ngắn gọn mà xúc tích ấy làm cho mấy nữ sinh phải thốt lên mấy câu.
- Cậu ấy lạnh lùng quá đi à! - Đúng là gu con trai mình thích.- Mấy cậu nghĩ sẽ đến lượt của mình chắc.
Thầy Nam bỗng lên tiếng chỉ tay về phía cuối lớp nơi có một cái bàn trống.
- Trạch Khương kia là chỗ ngồi của em.
- Cảm ơn thầy.
Nói xong cậu liền cúi đầu đi về phía chỗ ngồi của mình.
Thầy Nam trước khi rời khỏi lớp còn không quên dặn dò lớp trưởng, một bạn nam trông có vẻ soái ca, tốt tính.
- Lớp trưởng em hãy giúp bạn ấy nói qua về tình hình của lớp mình và một số quy tắc quan trọng cần phải nhớ.
- Dạ được thầy Nam.
Bạch Nhất Long chính là hiện thân của thằng con nhà người ta, là lớp trưởng đại nhân vô cùng ưu tú, soái ca nhất trường ai ai cũng đều phải công nhận điều này, lại còn tốt tính tốt nết nữa chứ. Đúng là khiến người ta thèm chảy cả nước miếng mà, nhưng người có thể động được vào cậu cũng chỉ có Lâm Hạ Viên mà thôi.