Suốt dọc đường xe buýt chạy Hạ Viên cứ hỏi Trạch Khương mãi về ngôi nhà mà cậu vừa mới chuyển đến, nó như thế nào, trông ra làm sao, đã quen sống ở đó chưa, có cần cô giúp gì không,… dù có hơi phiền phức một chút, nhưng Trạch Khương vẫn cố gắng giải đáp mọi thắc mắc cho Hạ Viên nghe. Toàn bộ thời gian còn lại Trạch Khương đều sẽ ngồi im lặng, lắng nghe cả ba đứa kia nói chuyện với nhau, hết chuyện trên trời rồi đến chuyện dưới biển. Qua cuộc tiếp xúc ngắn ngủi ấy, Trạch Khương liền rút ra kết luận Hạ Viên là người rất nhiệt tình và lanh lẹ còn Nhất Long thì hơi trẻ con và hiền lành, duy nhất chỉ có một người mà cậu ít tiếp xúc nhất, Mễ Nhi cô bạn cá tính của Hạ Viên.
Trạch Khương suy nghĩ hồi lâu “Thì ra đây mới thực sự là cuộc sống mà cậu muốn, đây mới chính là những người bạn tốt mà mình luôn tìm kiếm.” và chắc chắn đó cũng là lý do mà mẹ cậu muốn cậu chuyển đến đây. Vì cuộc sống trước đây của Trạch Khương rất tẻ nhạt, ngoài việc đến trường rồi lại về nhà nghỉ ngơi ra thì cậu rất ít khi ra ngoài tụ tập, do vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói, thành ra Trạch Khương không có nhiều bạn bè thân thiết, nếu mà có thì cũng chỉ là loại nịnh hót nhắm vào tiền bạc của cậu mà thôi.
Cuối cùng xe buýt cũng dừng lại tại một thị trấn nhỏ cách trường học không xa, sói nhà hăng hái nhất cầm đầu cả bọn, dẫn mọi người đến một cửa hàng tạp hóa do chú Dũng mở, chú ấy là người vừa thân thiện vừa cởi mở với khách hàng lại còn có những ưu đãi không ở đâu có được, đặc biệt là Hạ Viên người thường xuyên tới đây nhất, được cái mồm miệng lại khéo nên được chú Dũng ưu tiên bán rẻ cho nhiều thứ.
Vừa thấy Hạ Viên xuất hiện là chú Dũng lại nồng nhiệt chạy ra tiếp đón.
- Nhóc con hôm nay cháu lại định mua gì? Hôm nay toàn là hàng mới về không đó?
Hạ Viên quan sát chú Dũng một lượt phát hiện có điểm khả nghi, nhanh chóng trả lời.
- Chào chú Dũng, hôm nay sắc mặt chú không được tốt lắm thì phải, lại bị mất ngủ sao ạ? Để hôm nay cháu ủng hộ chú, có gì ngon chú cứ mang hết ra cháu sẽ mua hết.
Chú Dũng đã quen bị Hạ Viên đoán trúng tâm tình nên cũng không để ý, vui vẻ đáp.
- Con bé này chỉ được cái hiểu chú, mà hôm nay có chuyện gì vui hay sao?
- À! Giới thiệu với chú đây là bạn học mới của bọn cháu Triệu Trạch Khương, cậu ấy vừa mới chuyển đến cách đây mấy ngày. Hôm nay bọn cháu đến đây mua đồ ăn để chào mừng cậu ấy đó ạ.
Trạch Khương bị nhắc đến tên không khỏi giật mình, lễ phép cúi chào người đàn ông trước mặt.
- Cháu chào chú.
Chú Dũng ngạc nhiên đáp.
- Ừ chào cháu! Có gì cần giúp đỡ thì cứ đến đây tìm chú ha, rồi mấy đứa mua gì thì cứ lựa đi chú sẽ tính giá ưu đãi cho.
- Vâng cháu cảm ơn.
Hạ Viên mắt sáng long lanh không hề vuốt mặt nể chủ nói.
- Vậy thì cháu không khách sáo nữa nhé, Mễ Nhi có món gì ngon lấy hết đi nhưng nhớ là phải… có bia đó nha!
- Cậu bao nhiêu tuổi mà đòi uống bia hả? Cậu không sợ về mẹ cậu la sao?
Mễ Nhi thật ra uống bia rất giỏi nhưng vẫn phải giả vờ trước mặt của Hạ Viên là mình không được uống bia, chỉ sợ về nhà mà để mẹ phát hiện, thì mẹ sẽ cho cô một trận nhớ đời, nên bình thường cô toàn phải lén mẹ mua về uống.
- Hôm nay là ngày vui mà, yên tâm đi mình có cách, không uống nhiều quá là được rồi.
Mễ Nhi liếc xéo Hạ Viên cái nhìn sắc bén kia rõ ràng đang nói.
- Đúng là cứng đầu mà.
Sau khi lựa tới lựa lui thì cả bọn cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, Hạ Viên xung phong đi thanh toán, đưa tới trước mặt chú Dũng hai cái bịch lớn nở một nụ cười tươi rói, nói.
- Xong rồi chú, chú tính tiền cho cháu với.
Chú Dũng đứng tại quầy thanh toán hết nhìn lên Hạ Viên, rồi lại nhìn xuống hai cái bịch lớn chất đầy đồ ăn, nghi hoặc nói.
- Nhóc con cháu mua nhiều thế này liệu có ăn hết được không?
Hạ Viên vẻ mặt thản nhiên đáp.
- Chú yên tâm, chúng cháu không ăn hết thì để cho Bạch Nhất Long cậu ấy ăn dù gì cũng là tiền cậu ấy trả.
Bạch Nhất Long lại muốn cảm ơn cái lòng lang dạ sói của Hạ Viên này quá mà, gương mặt méo xẹo đi trông thấy thế là cái ví tiền của Bạch Nhất Long cứ thế bị bào mòn đi
Cả bọn chào tạm biệt chú Dũng rồi tay sách nách mang rời đi.