Trời lúc này cũng đã ngả về chiều, những tia nắng vàng hoe như còn đang lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những vòm cây, tán lá, những đám mấy trắng trôi bồng bềnh phía đằng xa thật khiến con người ta có cảm giác lâng lâng khó tả. Không gian trở nên thoáng đãng và trong lành đến tuyệt hảo, gió chiều thoang thoảng đìu hiu, làm cho mái tóc của Hạ Viên và Mễ Nhi khẽ bay bay trong gió, phảng phất hương vị của tuổi trẻ, Trạch Khương cùng Nhất Long đi ở phía sau trong lòng cũng vô cùng hân hoan, sảng khoái đón nhận cơn gió chiều mát dịu nhìn hai cô gái tung tăng phía trước không khỏi ngẩn người.
Tại nhà của Trạch Khương.
Cả bọn bước vào nhà trong sự ngạc nhiên tột độ, bởi nội thất bên trong vô cùng sang trọng và giá trị. Hạ Viên nhanh tay lẹ mắt, xông thẳng tới cái ghế sofa êm ái thả mình ngồi xuống, còn không ngừng nhún nhún vài cái trông hết sức đáng yêu, vẫy tay ra hiệu cho Mễ Nhi cùng ngồi xuống. Bạch Nhất Long ngờ vực nhìn Trạch Khương nói.
- Đây là chỗ ở của cậu thật sao?
Trạch Khương để túi đồ lên trên bàn, hai tay đút túi quần hếch mặt về phía Nhất Long đáp.
- Cậu đoán xem.
Nói xong Trạch Khương trực tiếp ngồi xuống cái ghế sofa đối diện Hạ Viên, vắt chéo chân cả người dựa vào thành ghế tận hưởng sự thoải mái do ghế sofa mang lại. Hạ Viên nhìn qua một lượt căn nhà, thấy mọi thứ đều được dọn dẹp ngăn nắp thì không khỏi kích động, nhảy đến trước mặt Trạch Khương như con thỏ lên tiếng.
- Trạch Khương cậu lừa bọn mình à, nhà sạch sẽ gọn gàng thế này cơ mà.
Trạch Khương đương nhiên biết là mình đang nói cái gì, cậu tự tin chỉ tay về hướng nhà bếp nói.
- Không tin, cậu vào trong bếp rồi sẽ biết ngay.
Hạ Viên đương nhiên cũng không tin lời nói của Trạch Khương là thật liền xông thẳng vào nhà bếp, thế nhưng một màn bừa bộn không thể lộn xộn hơn bày ra trước mắt Hạ Viên, nào là giấy rác, túi đựng đồ ăn vứt lung tung khắp nơi, bát đũa đã dùng qua thì để đầy bồn rửa bát, nồi niêu xoong chảo thì mỗi cái mỗi nơi bám đầy dầu mỡ. Mễ Nhi cùng Nhất Long cũng không khỏi tò mò, đi theo sau Hạ Viên vào trong nhà bếp xem thử, nào ngờ trong lòng không khỏi hối hận về câu nói lúc đầu “Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Trạch Khương cũng định là, sau khi tan học trở về sẽ dọn dẹp lại nhà bếp cho sạch sẽ, ai ngờ vận may của cậu lại đến nhanh như vậy, nhờ người nào đó mà cậu đỡ phải dọn dẹp cái bãi chiến trường kia một mình. Sau một hồi nép dọn đến bở cả hơi tai thì cuối cùng căn bếp cũng sạch sẽ tinh tươm đâu lại vào đấy, cả bọn than ngắn thở dài nhìn Trạch Khương chằm chằm như đang trách móc, ngay sau đó đồ ăn cũng nhanh chóng được bày ra đầy cả cái bàn ăn, Hạ Viên không cam tâm để mình bị ngược đãi như vậy liền nói..
- Trạch Khương đây là do cậu tự bày ra đúng không? Phạt cậu uống hết một lon bia.
Trạch Khương vừa nhìn thấy đống bia trên bàn, là bụng dạ lại nhộn nhạo hết cả lên, đã vậy còn bị kêu uống hết một lon bia thì làm sao mà chịu nổi, lại nghĩ đến việc con trai mà không biết uống rượu bia thì cũng thật mất mặt quá đi, mấy đứa tầm tuổi cậu bây giờ chúng nó còn biết cả hút thuốc các kiểu rồi. Đang nghĩ xem có nên từ chối hay không thì Hạ Viên đã ra tay xử lý trước.
- Cậu định tự uống hay là để bọn mình giúp.
Hạ Viên nheo nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, liền tiến đến chỗ Trạch Khương đang ngồi ra vẻ sắc lang háu đói, làm cậu có chút sợ hãi ậm ự nói.
- Được rồi để mình tự uống.
Chần chừ hồi lâu cuối cùng con tim cũng không thắng nổi lý trí, Trạch Khương nhăn mặt nhấp thử một ngụm nhỏ, vị đắng xen chút ngọt, cay nồng lập tức lấp đầy khoang miệng, Trạch Khương không khỏi cảm thán một câu cũng không tệ, Bạch Nhất Long thì trợn tròn mắt, nhìn bạn mình cứ thế uống một hơi cạn sạch lon bia, thì không khỏi lo lắng.
- Cậu có uống được không đấy?
Trạch Khương gật đầu đáp.
- Cũng ngon, chỉ là mình thấy hơi nóng một chút, để mình đi mở điều hòa.
Tác dụng của bia rất nhanh đã lan tỏa khắp cơ thể của Trạch Khương, kích thích một vài cảm giác đối với người lần đầu tiên uống nó, cảm giác đầu tiên chính là lâng lâng, toàn thân cảm thấy nóng. Hạ Viên thấy Trạch Khương khen ngon thì cũng ham hố mở một lon rồi uống thử, cảm thấy rất ngon nha lại kích thích vị giác nữa, Mễ Nhi thấy thế liền can ngăn.
- Hạ Viên cậu uống ít thôi đó, không phải nước sôi đâu mà cậu uống như thế.
- Mình biết rồi bạn yêu à ! Nghe theo cậu hết có được không!
Hạ Viên nói xong liền giơ lon bia ra trước mặt nói với ba đứa kia.
- Nào ! Hôm nay chúng ta cùng nâng ly chào đón thành viên mới của thị trấn chúng ta.
Trạch Khương nghe xong trong lòng bỗng thấy vui đến lạ, đây là lần đầu tiên cậu được đón tiếp nồng nhiệt ở một nơi xa lạ như thế này, để đáp lại sự nhiệt tình này, Trạch Khương cũng không ngần ngại mà trực tiếp giơ lon bia ra nói.
- Cảm ơn mọi người đã vì mình mà tổ chức bữa tiệc này, mình rất vui vì làm quen được với những người bạn tốt như các cậu.
Bạch Nhất Long cùng Mễ Nhi thấy vậy cũng đều giơ lon bia của mình ra và một tiếng vang vui tai cất lên.
- Cạn Ly.
Không khí của bữa tiệc cũng vì thế mà trở nên vui vẻ hẳn lên, tràn ngập tiếng nói cười, gắn kết những con người xa lạ này lại với nhau.