Hoàng, đứa con trai đầu tiên của Lâm, năm nay đã được 7 tuổi. Như thường lệ, cứ mỗi sáng bố mẹ Lâm gọi Hoàng dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi trang điểm và mặc váy đi học. Hôm nay, cũng như vậy.
- Hoàng ơi! Dậy! Dậy! Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi đi học con ơi!
Một cô gái xinh đẹp đang gọi Hoàng dậy – Đó là bố của Hoàng – Phạm Ngọc Lâm. Hoàng tỉnh dậy, là
m theo lời bố. Đến lúc trang điểm, Hoàng hỏi bố:
- Ba ơi ba! Sao ngoài kia có mấy người mặc đồ kì lạ vậy ba?
Cô gái trả lời:
- À, họ là du khách đến tham quan thị trấn của chúng ta đó con!
Hoàng mới hỏi:
- Thế thị trấn mình nổi lắm hay sao mà nhiều người đến thế ba?
Cô gái gật gù đầu, trả lời:
- Ờ thì thị trấn mình mới nổi tiếng mà con. Mà nổi tiếng cũng đúng thôi. Tại thị trấn mình có tên lạ quá mà – “Fake Girl Town” – nơi những người con gái xinh đẹp, quyến rũ đến đây sinh sống nhưng họ không phải là con gái. Nơi mà con nhìn sơ qua sẽ không biết đâu là gái thật và đâu là gái giả.
- Là sao ba? “Fake Girl Town” là gì hả ba? Con hổng hiểu?– Hoàng gãi đầu, hỏi.
Cô gái kia nở một nụ cười, nói:
- Fake Girl Town là tên thị trấn của chúng ta! Cố gắng học đi! Khi nào con đậu vào trường đại học mà con thích. Ba sẽ kể cho con nghe về thị trấn của chúng ta!
11 năm sau, Hoàng cầm giấy báo trúng tuyển vào trường Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh Thành phố Hồ Chí Minh. Hai cô gái xinh đẹp đang ở trong nhà hay tin, mừng rỡ chay ra, ôm lấy Hoàng. Một cô gái vừa ôm, vừa khóc, vừa thơm lên má đứa con trai của mình
- Hoàng! Con trai của mẹ giỏi quá! Con là số một!
Cô gái kia cũng nhắn nhủ:
- Hoàng! Khi con bước ra khỏi thị trấn này, thì nó là nơi khác xa với thị trấn mà con đang ở. Nơi đó, con có thể tự do làm những điều con muốn. Con có thể giả gái hay không là tùy con. Nhưng con nên nhớ, dù sau này con có làm nghề gì đi nữa thì con cũng sẽ có người yêu. Và cách bảo vệ người con yêu tốt nhất là hãy giả gái.
Nói tới đây, mẹ của Hoàng cười tủm tỉm, nói:
- Ê, ông, nhớ cái kỉ niệm lúc đó của chúng ta không?
Cô gái kia gật gù đầu, nói:
- Nhớ, nhớ chứ! Lúc đó vui ơi là vui luôn! Tui nhớ lại mà cười đau bụng luôn.
Cả 2 vợ chồng bắt đầu nhớ lại câu chuyện của hơn 20 năm về trước. Khi tình yêu của Lâm và Loan mới chớm nở.
Hôm đó, Loan đi làm tăng ca đến 10 giờ tối mới về. Để về nhà nhanh, cô ấy đã đi tắt vào một con hẻm. Không may có một tên biến thái từ trong đó bước ra.
- Hàng ngon! Hàng ngon! Đến chơi với anh nào, bé ơi!
Trong lúc đó, Lâm ở nhà, thấy người yêu mình lâu về nên sốt ruôt chạy ra. Như thường lệ, anh cũng đi tắt qua con hẻm đó thì thấy Loan đang bị một tên biến thái hiếp dâm. Lâm định lao vào đấm cho nó một trận như một thằng đàn ông nhưng sau khi sực nhớ ra là mình đang giả gái nên chàng trai quyết định tới cản bằng cách có một không hai.
- Anh ơi, chơi bé đấy làm gì! Chơi em đi anh! Hàng bé đấy là hàng độn đó, hàng em mới là hàng real nè! - Lâm vừa nói vừa vỗ vai tên biến thái.
Tên biến thái liền quay qua, thấy “body nóng bỏng” của Lâm, liền nảy sinh ý định cưỡng hiếp cô gái này. Hắn liền sờ soạng khắp người cô. Lâm để mặt cho hắn hiếp. Vốn dĩ là người nhạy cảm, nên khi hắn sờ soạn khắp người Lâm, Lâm khẽ nói:
- Anh ơi anh! Anh làm nhẹ nhẹ thôi anh! Em nhột lắm!
Và rồi cái gì đến thì nó cũng đến. Khi tên biến thái áp sát người vào cơ thể của Lâm thì lúc này, “cậu bé” của Lâm cũng đứng dậy “chào cờ”. Khi đó, tên biến thái đang phè phỡn với cơ thể của Lâm thì mới giật thót mình và có cảm giác như có cái gì đó cưng cứng đang chạm người mình. Hắn hoảng hốt nói:
- Cô… cô… cô là cú có gai.
Chàng trai biết mình bị phát hiện, liền nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói:
- Xin lỗi anh! Chụy là con trai!
Tên biến thái chưa kịp hoàn hồn. Thì chàng trai tiến lại gần, thỏ thẻ vào tai, nói:
- Sao nào anh! Phê chưa nè anh! Muốn chơi tiếp không anh nè!
Tên biến thái lại nhớ cảnh tượng hồi nãy, hắn liền nôn thốc nôn tháo. Hắn liếc nhìn Loan, định tiến tới hiếp Loan lần nữa nhưng cảnh tượng tình tứ với Lâm hồi nãy lại hiện lên trong đầu hắn, hắn vội vàng bỏ chạy. Để lại 2 người kia một tràng cười sảng khoái.
Cười xong, Lâm nói:
- Em yên tâm đi! Giờ hắn không dám bén mảng tới phụ nữ nữa đâu
Loan cười đáp:
- Hắn giờ nhớ tới anh rồi, còn quan tâm phụ nữ bọn em làm gì nữa chứ! Mà anh đấy nha, diễn đạt ghê ha!
Lâm liền đắc chí, trả lời:
- Tưởng gì! Anh là công an mà, chuyên xâm nhập vào nội bộ của địch để thu thập chứng cứ mà. Nên diễn đạt là điều đương nhiên
- Thảo nào anh diễn vai kỹ nữ đạt thế? – Loan cười tủm tỉm, nói
Lâm đáp:
- Anh diễn đạt là nhờ xem Lan Quế Phường đó.
Loan cũng ngạc nhiên, hỏi lại:
- Anh cũng xem bộ đó à! Em cũng là fan ruột phim đó luôn đấy!
Nói tới đây, Loan bỗng nhiên nhìn lên thì thấy camera, liền nói:
- Anh! Có camera, có khi mai anh nổi tiếng như cô Phương Hằng đấy!
Lâm chậc lưỡi, nói:
- Xùy! Chắc không nổi đến thế đâu em ơi. Vụ của cô Phương Hằng kéo dài 5 tháng mới hết. Dân qua vụ đó, giờ không ai dám quyên góp tiền từ thiện cho nghệ sĩ nữa rồi. Nổi tiếng cho lắm kéo vào biết bao nhiêu là thị phi. Ở ẩn như 2 chúng ta sẽ tốt hơn nhỉ?
Loan liền nói tiếp:
- Ừ ha? Mà thôi! Kệ nó đi! Chuyện đó qua lâu rồi! Mà anh đấy nha! Dám nói em là hàng độn hả?
Lâm cười đáp:
- Thế giờ em muốn anh nói là em lép hả?
Loan đáp lại:
- Được lắm nha! Về nhà anh chết với em!
Sau đó, cả hai nhanh chóng về nhà.
Đúng lúc này, Hoàng mới gọi tên 2 người.
- Bố! Mẹ! Bố mẹ làm cái gì mà cứ ngẩn người ra thế ạ?
Lâm đáp:
- Bố mẹ chỉ nhớ lại chút kỉ niệm xưa thôi con! Thôi, giờ vào nhà, bố tặng cho con 1 món quà nè!
- Quà gì ạ? – Hoàng hỏi
Lâm liền trả lời:
- Lời hứa 11 năm trước với con! Câu chuyện về thị trấn “Fake Girl Town” – tiền thân của nó là “Fake Girl Club” do chính mẹ con lập ra. Câu chuyện này bắt đầu từ một vụ tự tử của một người con gái mà người đó chính là người yêu cũ của bố. Còn mẹ của con chính là bạn thân của cô ấy. Và con còn 1 đứa em gái nữa nhưng nó đã mất khi cô ấy mang thai. Câu chuyện này xảy ra cũng khá lâu, khoảng tầm 30 năm về trước. Lúc đó là năm 2020, thời mà đại dich Cô Vy đang hoành hành trên khắp thế giới