Khi Thiệu Nguyệt Nhã bước đến phòng khách, cô phát hiện Hà Giai Kỳ bà mình đang ngồi uống trà đàm đạo với một người đàn ông trẻ tuổi. Cô cảm giá người đàn ông này có chút quen mắt nhưng không quá để ý. Thiệu Nguyệt Nhã kéo vali và xách đàn vào trong. Hà Giai Kỳ nhìn thấy cô, ánh mắt có chút dao động, mang ý tứ khác lạ. Người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô, cũng không có ý tò mò, quay lại nhìn cô
“Nguyệt Nhã, đến rồi hả? Cháu lên phòng trước đi. Khi nào gần đến giờ bà sẽ bảo thím Mai gọi cháu xuống phòng ăn.”
“Vâng, bà ngoại”
Thím Mai cầm cây đàn còn Thiệu Nguyệt Nhã xách vali lên tầng hai, phòng thứ hai ở bên tay phải cầu thang. Bởi hồi nhỏ, Hà Giai Nghiên thường đưa cô đến nhà bà ở để bà rèn và dạy dỗ cô nên phòng cô được tân trang theo sở thích, các vật dụng trong phòng cô cơ bản không thiếu thứ gì. Hà Giai Kỳ có nếp sống vô cùng kỉ luật, và có xu hướng hoàn mỹ, nên bà có đội vệ sinh đặc biệt, mỗi tuần sẽ đến dọn dẹp từ đầu đến cuối ba lần. Hằng ngày bà sống một mình tại hợp viện, giúp việc chỉ có thím Mai, bác Lưu lái xe lần trước và một, hai người giúp việc.
Thiệu Nguyệt Nhã cất quần áo vào tủ, chọn trang phục đơn giản sau đó đi tắm. Đứng nhìn bản thân trong gương mờ ảo do hơi nước, Thiệu Nguyệt Nhã bắt đầu suy tính về kế hoạch của bản thân. Cô nhất định phải trả thù hai mẹ con Hà Giai Y và Thiệu Kiến Đình. Cô nhất định khiến hai mẹ con họ thân bại danh liệt, bắt bọn họ phải dập đầu tạ lỗi trước linh cữu mẹ cô.
Thiệu Nguyệt Nhã bước khỏi phòng tắm, cô ngồi lên giường sấy tóc. Sấy tóc được một nửa, Thiệu Nguyệt Nhã đã gật gà gật gù, hai mắt nặng nề muốn nhắm lại. Không biết từ lúc nào, Thiệu Nguyệt Nhã đã nằm xuống giường, trên tay cầm máy sấy vẫn còn hoạt động.
Rất lâu sau, thím Mai mới lên gõ cửa phòng cô. Thấy Thiệu Nguyệt Nhã mãi không mở cửa, sợ có chuyện chẳng lành, thím Mai mở cửa bước bào. Thấy cô đang nằm nằm ngủ trên giường, tay cầm chiếc máy sấy tóc còn chưa được cắm dây, thím Mai thở phào nhẹ nhõm. Bà tiến đến khẽ đánh thức Thiệu Nguyệt Nhã. Thiệu Nguyệt
“Tiểu thư, tiểu thư. Cô dậy đi. Đã đến giờ cơm rồi. Bà chủ bảo tôi gọi cô xuống ăn tối đó.”
Thiệu Nguyệt Nhã không dám nằm ì trên giường, nhanh chóng theo thím Mai xuống phòng ăn. Hà Giai Kì đang ngồi ở vị trí chủ bàn, bên cạnh tay phải bà có là người đàn ông trẻ tuổi cô gặp từ chiều. Thấy Thiệu Nguyệt Nhã, Hà Giai Kì gật nhẹ một cái, tỏ ý muốn cô ngồi cạnh mình,đối diện người kia. Thiệu Nguyệt Nhã không làm trái, ngồi phía bên trái bà. Khi cô ngước nhìn chính diện người đàn ông đối diện mình. Chỉ một ánh mắt nhìn anh ta, Thiệu Nguyệt Nhã cảm thấy sự áp bức, có phần sợ hãi trước người đó. Người đàn ông này có thể gọi là Câu hồn đoạt phách. Cả người anh ta toả ra một khí chất vô cùng cao quý lại có phần khiến cho người bên cạnh cảm thấy kinh sợ.
Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh ta nở một nụ cười nhẹ. Thiệu Nguyệt Nhã không hề quan tâm mọi thứ xung quanh mình. Ánh mắt của cô toàn bộ dồn về người đàn ông đối diện mình. Thấy cháu gái mình thất thần, Hà Giai Kì khẽ hẵng giọng nhưng không hề có hiệu quả. Bà cố tình hẵng giọng thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn thế, người đàn ông thấy vậy cất tiếng
“Hân hạnh được gặp tiểu thư Thiệu Nguyệt Nhã. Tôi họ Bách, tên Liệt Thành.”
m thanh trầm nhưng đầy mị hoặc kéo Thiệu Nguyệt Nhã khỏi trạng thái thất thần. Cô khẽ gật đầu, cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt hai người.
“Phải là hân hạnh của tôi mới đúng. Tôi cảm thấy ngài Bách đây rất quen, không biết chúng ta từng gặp nhau trước đây chưa?”
Bách Liệt Thành đáy mắt hiện sự ngạc nhiên xen lẫn kinh hỉ, nụ cười có chút đậm hơn. Vẻ mặt phong tình của anh lúc này đủ cho thiếu nữ toàn thủ đô quỳ rạp dưới chân nguyện khuất phục. “Không ngờ trí nhớ Thiệu tiểu thư thật tốt. Tôi là học trò cũ của cô Hà đây, nhiều năm trước thường hay lui tới nhà của cô để học hỏi.”
Hà Giai Kỳ thấy Thiệu Nguyệt Nhã có biểu hiệu khác thường khi nhìn thấy học trò của bà. Dù sao, Bách Liệt Thành từ lâu đã là tâm điểm của mọi người, một người hoàn hảo từ ngoại hình đến con người. Việc bất ngờ khi gặp được một người xuất chúng là điều khá bình thường. Nhưng Hà Giai Kì không cho phép Thiệu Nguyệt Nhã có bất kì một biểu hiện khác thường nào cả.
Thiệu Nguyệt Nhã cũng nhận ra hành động của mình khiến Hà Giai Kì không mấy vừa lòng. Hà Giai Kỳ là một người phụ nữ theo chủ nghĩa hoàn hảo, lại vô cẩn trong trong từng hành động, lời nói. Từ nhỏ, chính Hà Giai Kì dạy cô mọi cử chỉ, nghi thức, lời nói sao cho tao nhã nhất. Bà cũng thường xuyên đón cô đến chơi nhà mình, nhưng mục đích chính là kiểm tra cô xem thường ngày, Thiệu Nguyệt Nhã có sống theo nếp sống mà Hà Giai Y đã rèn luyện không.
Bữa tối được thím Mai bưng ra lần lượt. Bữa tối hôm nay khác đặc biệt, có lẽ do sự xuất hiện của Bách Liệt Thành. Thường thì bữa tối của Hà Giai Kì khá đơn giản bao hai một món mặn, một món rau và canh hầm. Nhưng hôm nay trên bàn ăn có thêm một món ăn khiến Thiệu Nguyệt Nhã khá đau đầu: cua biển.
Thiệu Nguyệt Nhã không phải là dạng người kén ăn, nhưng món cua khiến cô e ngại bởi một kỉ niệm đầy “đau thương” trong quá khứ. Hà Giai Kì cũng không hay ăn hải sản nhiều nên Thiệu Nguyệt Nhã dễ dàng vượt ải. Nhưng hôm nay….
“Nguyệt Nhã. Sao lại ngồi thừ ra thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”
///Lời tác giả: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện mình thời gian qua. Hi vọng mọi người sau khi đọc truyện có thể bỏ chút thời gian để comment và nếu yêu thích các bạn có thể đề cử giúp mình để ủng hộ truyện. Cảm ơn các bạn///