Thiệu Nguyệt Nhã khẽ lắc đầu, gắp món khác ăn. Thỉnh thoảng ánh mắt cô như có như không nhìn về phía con cua gần mình, sau đó lại tiếp tục ăn. Bách Liệt Thành ngồi đối diện cô từ tốn tách thịt cua để vào địa bên cạnh anh ta. Thiệu Nguyệt Nhã nhanh chóng ăn xong chén cơm của mình, nhìn về phía Bách Liệt Thành thấy người ta đã tách xong cua, đang lau sạch tay mình.
“Bà ngoại, con ăn no rồi. Xin phép…”
Thiệu Nguyệt Nhã chuẩn hị đứng dậy thì Bách Liệt Thành đẩy đĩa cua về phía cô, sau đó từ tốn ăn cơm. Đĩa cua ở phía cô, người bóc nó thì đang nhàn nhã ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Hà Giai Kì nhìn về phía Thiệu Nguyệt Nhã, chỗ cô có đia cua vẫn đầy để không. Hà Giai Kì không thích người hoang phí thức ăn, thấy Thiệu Nguyệt Nhã hôm nay trên bàn ăn vô cùng khác thường nên không mấy vui vẻ.
“Nguyệt Nhã. Tại sao lãng phí thức ăn vậy?”
Thiệu Nguyệt Nhã ngạc nhiên nhìn bà ngoại mình. Đây rõ ràng có phải cua cô bóc đâu, rõ ràng là người đàn ông kia là “thủ phạm” mà.
“Thiệu tiểu thư không thích ăn cua sao? Hay là do cua không ngon vậy?”
“Thụ phạm” bóc cua cuối cùng cũng lên tiếng, Thiệu Nguyệt Nhã ngạc nhiên nhìn anh ta. Bộ dạng của anh ta vô cùng thản nhiên,có phần thoải mái, không hề có chút ngượng ngùng hay lo lắng gì cả. Hoàn toàn biến Thiệu Nguyệt Nhã trở thành người có lỗi.
Thiệu Nguyệt Nhã ngoài mặt có chút khó chịu nhưng bởi Hà Giai Kì nên ngồi lại cắm mặt ăn cua. Bỗng nhiên có điện thoại phát ra từ người đàn ông bên cạnh, Thiệu Nguyệt Nhã ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bách Liệt Thành cầm điện thoại lên. Màn hình điện thoại hiển thị người gọi tới là thư kí của mình. Anh ta bước ra khỏi phòng ăn, kết nối điện thoại. Giọng người thư kí bên kia đầu dây đầy hốt hoảng và sợ hãi cùng sự gấp gáp.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao lại để chuyện này tái diễn?”
“Cô ngày mai không cần đến làm nữa!”
Bách Liệt Thành nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, tắt nguồn điện thoại sau đó trở lại bàn ăn. Hà Giai Kì chứng kiến toàn bộ hành động của anh ta từ đầu bữa. Mặc dù không rõ lắm nguyên nhân của những việc Bách Liệt Thành đang làm nhưng bà ta cũng không có ý định tìm hiểu sâu.
“Tất cả lớn hết rồi. Bây giờ không coi lời dạy trước đây ra gì cả? Thật khiến người khác thất vọng.”
“Xin lỗi cô Hà, là do em sơ ý. Sẽ không có lần sau đâu ạ.” Bách Liệt Thành nhanh chóng nhận sai. Hà Giai Kì thấy anh nhận ra lỗi sai của mình, kẽ gật đầu coi như chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Hà Giai Kỳ lên thư phòng có việc, chỉ còn Thiệu Nguyệt Nhã và Bách Liệt Thành. Không khí xung quanh phòng trở nên có chút ngượng ngạo, Bách Liệt Thành chủ động đề nghị
“Không biết Thiệu tiểu thư có rảnh không? Có thể dẫn tôi đi thăm quan quanh hợp viện không? “
“Đúng lúc tôi cũng không có việc. Bách tiên sinh mời đi phía này.” Thiệu Nguyệt Nhã làm động tác mời, sau đó dẫn Bách Liệt Thành đi dạo quanh vườn hoa do Hà Giai Kì tự tay trồng và chăm sóc
“Thiệu tiểu thư có định vươn xa hơn trong lĩnh vực showbiz không?”
“Tôi vừa thử giọng cho ca khúc cho một dự án phim, hiện tại đang chờ kết quả vòng loại.”
Thiệu Nguyệt Nhã nhìn thẳng về phía Bách Liệt Thành. Dưới màn đêm, cả người Bách Liệt Thành như khoác lên mình chiếc áo choàng đen, một vị thần của bóng tối vậy. Nụ cười như có như không, ánh mắt sáng đầy mị hoặc, khuôn mặt anh ta hoàn mỹ đến nỗi làm cho người ta phải run sợ, khiến cô nhớ tới một câu “Bách bàn nan miêu”. Nhưng Thiệu Nguyệt Nhã khi nhìn sâu vào ánh mắt anh ta, lại cảm giác có gì đó vô cùng khó tả.
“Không biết tôi có thể chiêu mộ được Thiệu tiểu thư trở thành một thành viên của Công ty giải trí Liệt Khuynh không”
“Bách tiên sinh có khiếu hài hước ghê. Công ty giải trí Liệt Khuynh tuyển chọn, tìm kiếm người mới vô cùng khắt khe. Một tiểu tốt như tôi nào có đủ khả năng vào một công ty nổi tiếng như thế.” Thiệu Nguyệt Nhã thấy người đàn ông trước mặt mình có một khiếu hài hước mang tầm hướng quốc tế rồi. Một người không quá tài năng như cô lại được vào Công ty giải trí Liệt Thành. Mà còn là mời vào nữa, đúng là truyện cười lớn nhất cô từng biết.
Một người đàn ông tầm khoảng chưa đến ba mươi tiến dần về phía hai người, dẫn đường là thím Mai. Người đàn ông này khiến cô nhận ra ngay, chính là tài xế taxi đưa cô về. Người đàn ông không chú ý đến cô mà nói chuyện với Bách Liệt Thành
“Tam gia, bên công ty đã xử lí gần xong hết rồi. Chỉ là… đám lão già kia vẫn đang ầm ĩ đòi ngài trở lại gấp. Bây giờ…”
Bách Liệt Thành không nói gì, chỉ phất nhẹ tay muốn người đàn ông kia ra ngoài chờ trước. Người đàn ông lập tức hiểu ý, liều trở về.
Bách Liệt Thành quay lại nở một nụ cười đủ làm điên đảo toàn bộ thiếu nữ ở Thủ đô. Anh ta tiến sát lại gần Thiệu Nguyệt Nhã, khiến cô có chút khẩn trương, sợ hãi. Bách Liệt Thành cầm tay Thiệu Nguyệt Nhã, hôn nhẹ lên tay cô, ánh mắt tà mị nhìn thẳng vào mắt cô, trái tim Thiệu Nguyệt Nhã khẽ run.
Khi cô định thần lại, Bách Liệt Thành đã đi khỏi đó rồi, trên người cô có choàng áo khoác âu phục màu tối. Tay cô cần chiếc card visit mà Bách Liệt Thành đã đặt vào tay từ lúc nào, trong lòng ngẩn ngơ.