Không bao lâu sau, Thiệu Nguyệt Nhã mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Chiếc xe không biết đã dừng từ lúc nào, trên xe lúc này chỉ có cô, phía ghế lái đã không thấy bóng người đâu.
"Nguyệt Nhã, em tỉnh rồi?" Cửa xe đột ngột mở ra, Bách Liệt Thành xuất hiện với nở nụ cười nhã nhặn.
"Xin lỗi anh, vừa rồi tôi..." Thiệu Nguyệt Nhã nhớ ra bản thân đồng ý ăn tối với người đàn ông này mà lại ngủ quên mất.
"Không sao đâu, em mới ngủ một chút thôi. Hôm nay làm phiền em nhiều vậy, người xin lỗi phải là tôi mới phải." Bách Liệt Thành ôn hòa trả lời.
"Không phiền, không phiền chút nào."
"Vậy chúng ta vào trong thôi." Bách Liệt Thành chìa thay về phía Thiệu Nguyệt Nhã, cô cũng phối hợp nắm lấy tay Bách Liệt Thành bước ra khỏi xe.
Trước mắt cô là một nhà hàng nổi tiếng mới khai trương gần đây, nghe nói rất được lòng những thực khách kể cả khó tính nhất.