Thiệu Nguyệt Nhã từ sau ngày đến trường luôn tự nhốt trong phòng mình tập luyện. Thực ra lúc đầu cô chọn học viện âm nhạc chính là vì ước mơ của mẹ. Cô từng phát hiện ra mẹ mình viết trong một cuốn nhật kí rằng bà muốn trở thành một nghệ sĩ chơi đàn. Nhưng vì tai nạn nào đó mà tay mẹ cô không thể chơi đàn được nữa. Vậy là, thay vì cô chọn ngành ngôn ngữ thì Nguyệt Nhã lại sửa lại nguyện vọng thành học viện âm nhạc, sau đó lén học đàn. Khi biết cô thi đỗ trường học viện âm nhạc, Hà Giai Nghiên ngạc nhiên nhìn cô, sau đó ôm chặt cô, nước mắt tuôn rơi.
Thiệu Nguyệt Nhã cố gắng tìm hiểu nội dung bài hát, thậm chí cô còn tìm hiểu nội dung của bộ phim. Bộ phim được chuyển thể từ một cuốn sách tiểu thuyết cổ trang bán chạy. Nội dung của truyện xoay quay tình yêu của con gái của tướng quân và một vị hoàng tử. Lời bài hát đọc qua là những lời hoa mỹ về cảnh đẹp trong hoàng cung, nhưng đằng sau lại là tiếng thở dài của nữ chính trong truyện. Thiệu Nguyệt Nhã dành một ngày một đêm đọc hết cuốn tiểu thuyết, sau đó liên tục đọc thêm cả những bài cảm nhận về cuốn sách đó, những bài phân tích về tâm trạng, suy nghĩ của nữ chính trong truyện hết hai ngày. Sau đó cô dựa trên cảm xúc của nhân vật, thả tâm hồn bản thân theo giai điệu và tâm trạng của nhân vật trong truyện mà luyện tập ca khúc để đạt đến sự hoàn mỹ nhất. Ngày cuối trước buổi thử giọng, Thiệu Nguyệt Nhã đến nhà Đào Hồng Nhi để kiểm tra thông tin và nhờ cô đánh giá cho phần trình bày hoàn chỉnh của cô.
“Nguyệt Nhã, cách trình bày của em hình như khác so với bản gốc thì phải. Em chắc chắn bản thân đi đúng hướng chứ?”
Thiệu Nguyệt Nhã chắc nịch gật đầu. Đào Hồng Nhi vỗ vai cô, nhắc lại kĩ thời gian và địa điểm thi:
“Ngày mai lúc 9h30 sẽ phải có mặt ở cửa phòng thi. Số báo danh của em là 1801 đã nhớ chưa? Khi trình bày xong có thể giám khảo sẽ hỏi một số câu hỏi liên quan, em cứ tự nhiên, không cần căng thẳng quá đâu. Chúc em ngày mai thi tốt nhé.”
“Cảm ơn cô. Em sẽ cố gắng hết mình trong buổi thử giọng ngày mai.”...
Sáng hôm sau, Thiệu Nguyệt Nhã tỉnh dậy từ rất sớm. Không phải cô muốn ôn tập lại mà chỉ đơn giản bởi cô đã quen việc dậy sớm nên không ngủ được nhiều nữa. Thiệu Nguyệt Nhã chọn một bộ trang phục khá đơn giản là váy vintage màu trắng và giày búp bê đen trơn. Cô cũng không có thói quen trang điểm lắm nên chỉ dùng kem che khuyết điểm ở mắt do ngủ thiếu giấc và phủ một lớp phấn mỏng. Trong túi xách của Thiệu Nguyệt Nhã chỉ có điện thoại di động, giấy ghi chép nhắc nhở của Đào cô cô và thẻ thí sinh dự thi.
Thiệu Nguyệt Nhã ăn bánh sáng đơn giản sau đó đi xe bus đến địa điểm thử giọng ở phía Nam thành phố. Bước xuống xe, Thiệu Nguyệt Nhã chậm rãi bước vào trong. Trong đại sảnh lúc này bắt đầu có khá nhiều người, đa số ở độ tuổi 24-30, còn vô cùng trẻ. Thậm chí, Thiệu Nguyệt Nhã còn bắt gặp một ca sĩ mới debut khá nổi nữa.
Thiệu Nguyệt Nhã mở điện thoại xem giờ. Cô đến hơi sớm thật, bây giờ mới là 9 giờ, còn ba mươi phút nữa mới bắt đầu buổi thử giọng. Thiệu Nguyệt Nhã quyết định lấy tờ giấy của Đào cô cô ra kiểm tra. Hôm qua cô khi nhận giấy thông tin cô cũng không để ý lắm, quyết định hôm nay lấy ra xem. Nguyễn Nhã mở túi xách, cầm lấy tờ giấy thì bị một người đang chạy vội chạy vàng va phải
“Xin lỗi cô, xin lỗi cô nhiều nha. Tôi vội quá không kịp tránh cô. Cô có bị thương ở đâu không?”
Thiệu Nguyệt Nhã lắc đầu, cô gái kia đứng dậy, chìa tay về phía cô. Nguyệt Nhã nắm tay cô gái ấy, sau đó nhờ lực kéo mà đứng dậy. Cô gái kia cầm tờ giấy của Thiệu Nguyệt Nhã lên, tờ giấy bây giờ vô cùng nhăn nhúm, còn có vết bẩn nữa.
“Thật xin lỗi. Tôi làm hỏng giấy tờ của cô rồi. Nhưng hình như cô đến đây thi phải không?”
Thiệu Nguyệt Nhã gật đầu, cô gái đó bắt tay cô, vui vẻ
“Tôi tên Triệu Vu Y. Rất hân hạnh được làm quen.”
“Tôi tên Thiệu Nguyệt Nhã. Hân hạnh được biết cô.”
“Chết rồi. Tôi sắp muộn rồi. Phòng thi ở tầng 3, phòng 2. Chúc cô thi tốt nha.”
Cô gái vội vã chạy đi, Thiệu Nguyệt Nhã cũng quyết định lên phòng thi. Khi cô bước đến phòng, một người từ phòng bước ra, gọi số báo danh. Những được gọi tên lần lượt vào trong, càng lúc càng gần đến số của Thiệu Nguyệt Nhã khiến cô có chút hồi hộp, khẩn trương
“Số báo danh 1810. Thí sinh 1810 có đây không?”
Thiệu Nguyệt Nhã nhanh chóng theo vào trong phòng. Dưới khán đài có 4 người tuổi tác khác nhau cô đoán chính là giám khảo. Thiệu Nguyệt Nhã cố gắng giữ bình tĩnh, hát bằng tất cả khả năng của mình. Mấy vị giám khảo khi mới nghe cô cất tiếng hát thì đầy vẻ ngạc nhiên, bất ngờ. Sau đó mỗi người có một cảm xúc khác nhau hoàn toàn. Một vị giám khảo có tuổi thì rơi vào trầm ngâm, trở nên khó đoán, một vị giám khảo nữ trẻ khá quen mặt thì tỏ vẻ đầy thích thú, hào hứng, vỗ hay liên tục. Hai người đàn ông tầm 40 tuổi một béo một gầy thì khuôn mặt xám xịt, đầy tức giận. Khi từ cuối cùng kết thúc, vị giám khảo nữ đứng lên, vỗ tay liên tục. Vị giám khảo có tuổi cầm mic lên hỏi cô:
“Thí sinh 1801, không biết cô đã đọc toàn bộ Nhã Sương Bảo Vương chưa? Cô thấy nó như thế nào?”
“Tôi đã đọc bộ truyện rồi. Truyện thực sự rất hay, rất khác biệt. Nhân vật Lý Nhã Sương là một cô gái mang nhiều tâm tư, có rất nhiều mâu thuẫn trong nội tâm…,”
Thiệu Nguyệt Nhã nói hết suy nghĩ, ấn tượng của bản thân về bộ truyện. Bộ truyện này có mô típ có chút quen, nhưng tác giả cũng tạo nên sự phá cách và lột tả thành công nữ chính ở nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau. Một vị vua luôn luôn tìm kiếm, một lòng nghĩ về người con gái từng chăm sóc mình dù mặt cô vô cùng xấu xí. Nữ chính chỉ vì một lời nói của kẻ khác mà bị cha mẹ ghét bỏ, phải gánh trọng trách gia tộc gả cho người mình không yêu. Sống trong cung, kẻ làm nô tài khinh miệt, người là phi tần thì bắt nạt, vua thì không để tâm. Nhưng chị vượt lên tất cả mọi thứ.
“Vậy cô từng học qua diễn xuất chưa?”
Thiệu Nguyệt Nga thẳng thừng lắc đầu, hai vị giám khảo kia thấy vậy trở nên tự nhiên hơn nhiều. Vị giám khảo có tuổi quay sang bàn bạc với nữ giám khảo bên cạnh một lúc rồi quay ra nói với cô
“Vậy được rồi. Cô cứ về trước đi. Chúng tôi sẽ gọi cho cô thông báo kết quả sau. Cảm ơn cô đã đến dự.”
“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Thiệu Nguyệt Nhã bước ra khỏi phòng, cảm thấy như trút được gánh nặng. Do mấy ngày nay tập luyện liên tục nên cô bắt đầu buồn ngủ. Định trở về nghỉ ngơi thì cô nhận được cuộc gọi của bà ngoại mình
“Nguyệt Nhã này, con nhóc vô tâm này, lâu rồi cháu không đến nhà bà hả? Bộ con không coi bà lão này ra gì à? Qua nhà bà nhanh lên, ngoại có chuyện muốn nói với con.”
Thiệu Nguyệt Nhã quyết định đặt taxi cho nhanh, tranh thủ ngủ một lúc cho đỡ mệt. Cô bước ra khỏi toà nhà, sau đó gửi toạ độ cho tài xế sau đó đứng đợi. Tầm 10 phút sau, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Thiệu Nguyệt Nhã mở cửa ngồi vào trong. Đặt túi xách sang bên, cô phát hiện bên cạnh mình đang có người ngồi. Người đó trạc tầm 30 tuổi, dáng người có thể nói là vô cùng đẹp, đủ tiêu chuẩn làm người mẫu quốc tế. Anh ta mặc một bộ Peak lapel màu tối, khuôn mặt góc nghiêng vô cùng quyến rũ. Người đàn ông đang ngồi làm việc trên laptop vô cùng chăm chú, không hề khó chịu việc cô ngồi cạnh mình.
“Tài xế à, anh làm vậy là không tốt rồi, tại sao lại nhận một lúc hai khách thế. Ai ya, làm việc vất vả thật đó. Tôi cho anh thêm năm trăm, anh chở tôi đến khu Hanam The Hill. Càng nhanh càng tốt.”
Dường như đã đến giới hạn cuối cùng, Thiệu Nguyệt Nhã nói xong liền rơi vào giấc ngủ, không hề quan tâm người đàn ông ngồi cạnh mình. Người ngồi cầm lái nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi nhỏ:
“Tam gia, có cần tôi xử lí cô gái kia không?”
Người đàn ông kia không dừng công việc, sắc mặt không hề có chút thay đổi
“Đi.”
“Vâng.”
Người tài xế không dám có thêm thắc mắc, xe bắt đầu chuyển bánh về phí khu Hanam The Hill. Người tài xế trong đầu vô cùng nhiều câu hỏi, cô gái có vẻ ngoài khá bình thường thế này lại ở khu vực “có tiền cũng không mua được” bậc nhất thủ đô. Tại sao Tam gia lại thản nhiên cho một người lạ lên xe, không những không đuổi đi còn chở người ta đến tận nhà. Không lẽ…