Gả vào hào môn: Cuộc chiến màn ảnh

Chương 7

“Tam gia, có cần tôi xử lí cô gái kia không?”

Người đàn ông kia không dừng công việc, sắc mặt không đổi.

“Đi.”

“Vâng.”

Người tài xế không dám có thêm thắc mắc, xe bắt đầu chuyển bánh về phí khu Hanam The Hill. Người tài xế trong đầu vô cùng nhiều câu hỏi, cô gái có vẻ ngoài khá bình thường thế này lại ở khu vực “có tiền cũng không mua được” bậc nhất thủ đô. Tại sao Tam gia lại thản nhiên cho một người lạ lên xe, không những không đuổi đi còn chở người ta đến tận nhà. Không lẽ…

Thiệu Nguyệt Nhã cảm giác giấc ngủ này vô cùng dài, tưởng rằng cô ngủ được tận ba, bốn tiếng gì đó. Cảm giác vô cùng êm ái và thoải mái tự như xung quanh cô là bông và mây vậy, Đến khi cô có cảm giác có gì đó khác thường, Nguyệt Nhã mở mắt choàng tỉnh. Chiếc xe taxi đã dừng lại, đến cổng khu phức hợp Hanam The Hill. Thiệu Nguyệt Nhã thở phào, mở cửa xe sau đó nhanh chóng chạy vào trong khu phức hợp. Nội tâm của cô đang gào thét, ngồi cạnh một mỹ nam vô cùng đẹp trai lại ngủ không thèm để ý thời gian. Không biết người ta dừng xe bao lâu rồi? Liệu có khiến người đang cười cô vì ngủ gật như trẻ con không? Không biết lúc ngủ có làm ra hành động khó coi gì không?

Chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh. Người ngồi vị trí tài xế không dám nhắc đến những gì vừa trải qua chưa đầy một tiếng trước. Anh ta đang đưa vị phật sống này đến công ty thì vị phật gia yêu dừng xe lại. Anh ta còn chưa hiểu mô tê dì,vừa dừng xe lại thì một cô gái mở cửa xe bước vào. Cái gì mà lái thêm người, gì mà đến khu phức hợp. Đáng sỉ nhục hơn, cô gái còn đưa cho ông ta 500, nói rằng không cần thối lại. Thối con khỉ, ông ta làm tài xế riêng bao nhiêu năm, lương một ngày của ông không dưới 1000 một ngày. Không lẽ vị phật gia đằng sau định cho ông ta nghỉ việc, trước khi nghỉ kiếm thêm vài đồng hả? Hay là…, vị phật gia kia định vươn đến phía công nghệ vận tải à?

Vị Tam gia ngồi đằng sau nhìn sang bên cạnh mình, trên ghế là chiếc túi xách của Thiệu Nguyệt Nhã vì cuống quýt mà để quên lại. Người đàn ông vươn tay cầm lấy chiếc túi. Nhìn chiếc túi trong tay mình, khoé miệng người đàn ông khẽ nhếch lên đầy vẻ phong trần. Xem ra bọn họ còn đối mặt nhiều lần nữa “ Nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại.”

“Đến tập đoàn.”

Thiếu Nguyệt Nhã vừa chạy vừa vò đầu bứt tai, nội tâm thiếu nữ gào thét. Nhà của bà ngoại được thiết kế thành một khu biệt viện 1000m2, bên trong sử dụng rất nhiều nội thất, trang trí theo phong cách cổ. Đường dẫn đến khu biệt viện được lát đá , hai bên xung quanh trồng rất nhiều trúc. Bao quanh khu biệt viên hồ nước không quá sâu, bà ngoại cô đã cho người trồng hoa sen và thả thêm cá chép xuống. Thiệu Nguyệt Nhã đi qua cầu tiến vào trong biệt viện.

Hà Giai Kỳ lúc này đang ngồi thưởng trà ở phòng khách. Khi thấy Thiệu Nguyệt Nhã, bà khẽ gật đầu, ra hiệu cô ngồi vào bàn. Thiệu Nguyệt Nhã hiểu ý của bà, ngồi xuống tràng kỷ. Hương trà sen thoang thoảng quanh phòng, Hà Giai Kỳ từ tốn rót một chén trà sen rồi đặt trước cô. Thiệu Nguyệt Nhã cầm trà lên, chỉ nhấp một chút rồi đặt xuống bàn

“Bà ngoại, không biết bà tìm con có chuyện gì?”

Hà Giai Kỳ vẫn thản nhiên thưởng trà. Đứa cháu này của bà chính là bản sao giống hệt con gái bà hồi trẻ. Nhìn cô, bà không thể không nghĩ về đứa con gái lớn của mình - Hà Giai Nghiên. Hà Giai Nghiên nổi tiếng thông minh, tài năng từ nhỏ, cộng thêm sự dạy dỗ, nuôi dưỡng của Hà Giai Kỳ, mẹ cô trở thành một người hoàn hảo. Nhưng rồi, nhiều chuyện xảy ra với Hà Giai Nghiên…. cuối cùng, cô để lại cho bà đứa con gái duy nhất của mình. Bà ta không muốn vết xe đổ này diễn ra một lần nào nữa.

“Sắp tới bà định tổ chức một buổi tiệc trà gặp mặt bạn học cũ. Cháu nhất định dự tiệc đấy.”

Thiệu Nguyệt Nhã nghe tới buổi tiệc trà cảm thấy có gì đó không đúng. Bà ngoại cô cực kì thích yên tĩnh, lại hiếm khi thấy nhắc đến bạn bè hay đi dạo phố, uống trà chiều. Hà Giai Kỳ thường chỉ chăm sóc vườn hoa quý hay là đọc sách, viết thư pháp. Thiệu Nguyệt Nhã cảm nhận bà ngoại mình đang có âm mưu gì đó “Tiệc trà của bà sao cháu đến dự được chứ. Nhưng vậy có phần không đúng đâu ạ.”

“Có gì không đúng. Bà không hỏi ý kiến cháu, mà đang thông báo. Lịch học của cháu bà đã nắm được rồi. Tuần sau là kì thi học kì của cháu, thi xong bọn cháu được nghỉ một tuần. Một tuần sau thi xong thì chuyển sang đây.”

Thiệu Nguyệt Nhã từ nhỏ đã quen với sự giám sát, quản lí của bà mình. Nếu như bà ói cô đi hướng đông, cô không thể đi hướng tây được. Nhưng bà cô không phải dạng người không có đạo lý, bà cô nói vậy có nguyên nhân của nó

“Được rồi, vậy cháu nhất định sẽ đến nhà bà được không?”

Hà Giai Kỳ thành công đưa được đứa cháu về nhà mình nên tâm trạng có chút vui vẻ, ánh mắt trở nên thâm tình hơn. Bà li dị chồng từ nhiều năm trước, hai đứa con gái một đứa được gả đi còn một đứa định cư ở nước ngoài, quanh năm sống một mình thành quen rồi. Nay cháu gái bà chuyển về sống cùng, có chút hạnh phúc tuổi già. Hai bà cháu chỉ trò chuyện một chút về chuyện trường lớp của cô thì Thiệu Nguyệt Nhã hào hứng kể về việc cô dự thi thử giọng

“Vừa nãy cháu đi thử giọng ca khúc nhạc phim.”

Hà Giai Kỳ khi biết cô theo ngành âm nhạc cũng không phản đối, dù sao bà cũng là trưởng bối, không thể quản lí cô quá nhiều được. Con cháu có phúc của con cháu

“Vậy thi có được không?”

“Cũng khá thuận lợi, chỉ có điều nhìn như không được đánh giá cao lắm thì phải.”

“Không sao. Cháu còn trẻ, còn nhiều cơ hội phấn đấu mà. Mà cháu đi gì đến đây.”

“Là taxi… chết rồi, cháu để quên điện thoại trên xe rồi. Làm sao bây giờ.” Thiệu Nguyệt Nhã cuối cùng cũng nghĩ đến chiếc túi xách của mình. Thảo nào khi đi đến hợp viện bà cô, Thiệu Nguyệt Nhã cảm giác nhẹ hơn. May mắn cô chỉ mất điện thoại, còn giấy tờ quan trọng cô không cầm đi

“Mất rồi thì mua cái khác, không mất giấy tờ là được rồi. Để chốc bà bảo chú Lưu đưa cháu về. Lần sau phải chú ý hơn đấy.”

“Vâng bà.”