Gả vào hào môn: Cuộc chiến màn ảnh

Chương 8

Thiệu Nguyệt Nhã bình thường không nói chuyện quá nhiều với bà mình. Vì từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng sự dạy dỗ của bà cô. Thêm nữa, hai bà cháu cũng không quá nhiều đề tài chung để trò chuyện. Điều khiến Thiệu Nguyệt Nhã thích nhất ở bà ngoại mình có lẽ là sự mạnh mẽ, quyết đoán của bà. Cô dường như cũng hiểu lí do vì sao mẹ cô không bao giờ yếu đuối hay khóc trước mặt cô cả. Mọi hình ảnh về mẹ cô trong tâm trí là sự dịu dàng, luôn nở nụ cười ấm áp.

“Cũng muộn rồi, cháu về đây. Tuần sau nữa cháu sẽ chuyển đến đây. Bà yên tâm nha”

Thiệu Nguyệt Nhã được chú Lưu đưa về đến tận nhà. Thiệu Nguyệt Nhã chào tạm biệt chú Lưu sau đó bước vào trong. Trong phòng khách, một nhà ba người Thiệu Kiến Đình, Hà Giai Y và Thiệu Hoài Châu đang ngồi nói cười rôm rả. Thấy cô bước vào, Thiệu Hoài Châu bước nhanh về phía cô, luôn miệng gọi chị. Thiệu Nguyệt Nhã không rảnh đôi co với cô ta, cô bước nhanh hơi khiến cho Thiệu Hoài Châu vồ hụt, suýt nữa là vồ ếch.

“Chị Nguyệt Nhã, chị đi chơi mới về hả? Mọi người đang chờ chị về cùng ăn cơm đấy. Chú… bố nói tuần sau sẽ cho em nhập học học viện m nhạc London chị đang học đó. Em học nhạc cụ phương tây. Như vậy chị Nguyệt Nhã sẽ là học tỷ của em rồi. Vào học hi vọng chị giúp đỡ em nhiều nha.”

Thiệu Hoài Châu không từ bỏ, nở nụ cười dễ thương, nói chuyện hoà nhã khiến người ngoài không có chỗ chê. Nếu bây giờ Thiệu Nguyệt Nhã lại lật mặt tỏ ra lạnh lùng chẳng khác nào khiến cho hai mẹ con bọn họ mừng thầm

Cô cầm tay Thiệu Hoài Châu, vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta, được nước đẩy thuyền

“Tất nhiên là chị sẽ giúp đỡ em rồi. Nhưng mà lịch học vô cùng nhiều, chương trình cũng rất nặng, em nhất định phải thật cố gắng nha. Với cả, em học bên nhạc cụ phương tây, chị ở bên nhạc cụ phương đông, không giúp được nhiều cho em cả. Em phải cố gắng thật nhiều nữa.”

Hà Giai Y thấy phản ứng khác hoàn toàn suy đoán của bọn họ, lên tiếng muốn làm cho mọi chuyện rối lên: “Nguyệt Nhã à, em con nói đúng đấy. Con dù sao cũng học năm ba, ít nhiều cũng hiểu biết nhiều hơn Hoài Châu. Em nó có gì không bên, con nhất định phải giúp đỡ em.”

“Giai Y. Em nói vậy là không đúng lắm, dù sao Nhã nhi cũng học năm ba, năm sau sẽ tốt nghiệp, vô cùng bận rộn, lấy đâu nhiều thời gian quản Châu nhi. Hoài Châu cũng đã mười tám, em không thể bao bọc nó mãi được…”

Hà Giai Y nghe thấy ông ta bênh vực Thiệu Nguyệt Nhã, đôi mắt ngấn lệ, hàng mi run run, giọng có phần uỷ khuất, tủi thân

“Chỉ là do em lo lắng cho Hoài Châu thôi. Con bé ở nước ngoài nhiều năm, không có tình thương của bố,bạn bè không nhiều. Em chỉ hi vọng về nước con bé sẽ vui vẻ nhiều hơn.”

Động đến vết lòng của Thiệu Kiến Đình, ông ta quả nhiên trở bên bối rối, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hà Giai Y, ánh mắt đau xót cùng sự hối hận nhìn về Thiệu Hoài Châu.

Thiệu Hoài Châu quả nhiên rất ăn ý. Cô tay đã rút tay từ lúc nào, hai tay vò nếp áo, đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt thi nhau tuôn rơi. Thiệu Nguyệt Nhã bội phục trước khả năng diễn xuất của hai mẹ con bọn họ, nước mắt ra nhanh như thế, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng cô làm gì ức hiếp cả hai mẹ con bọn họ. Thiệu Nguyệt Nhã khẽ thở dài, xem ra cô phải xuống nước rồi.

Thiệu Nguyệt Nhã làm vẻ hốt hốt hoảng khi nghe xong câu nói, cô ngồi sụp xuống đất, nhìn cô ta đầy vẻ không tin được. Sau đó cô sụt sùi, hai tay che mắt lại, giọng nghẹn ngào

“Dì và Hoài Châu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, chắc sống không khá giả là mấy. Thật tội cho hai người. Chắc dì đang trách cháu, tại cháu mà cả hai người phải lâm cảnh nông nỗi như thế này. Cháu sẽ đi… cháu nhất định sẽ đi để hai người hạnh phúc.”

Nói rồi cô oà lên nức nở, sau đó chạy lên phòng đóng sầm cửa lại. Quả nhiên Thiệu Kiến Đình kêu hai mẹ con Hà Giai Y lên phòng, sau đó nhanh chóng đi lên tầng. Thiệu Nguyệt Nhã nhanh tay khoá cửa lại, mở vali quần áo cho hết vào vali, sau đó nhỏ thuốc nhỏ mắt hai bên. Thiệu Kiến Đình cuối cùng cũng đến trước cửa phòng cô, ông ta có chút lo lắng sốt ruột, gõ cửa nhiều lần

“Nhã nhi, mở cửa cho bố.”

“Tại con và mẹ khiến cho dì Giai Y và Hoài Châu sống khổ sở, bây giờ mẹ mất rồi, con sẽ đi, để bố có thể bù đắp cho hai người bọn họ. Con sẽ sống cùng bà ngoại… bố không cần lo.” Thiệu Nguyệt Nhã mở cửa phòng, lau “ nước mắt “ của mình sau đó kéo vali, cầm đàn của mình định đi. Thiệu Kiến Đình chắn cửa không cho cô đi. Đúng lúc đó, dì Lý đến báo có người tự xưng là Luật sư Kim đến tìm Thiệu Nguyệt Nhã.

“Nhã nhi. Con mau rửa mặt, chỉnh trang lại đi. Bố sẽ xuống tiếp chuyện người ta trước. Con nhớ nhanh chóng chỉnh trang rồi xuống nhà đi.”

Thiện Kiến Đình đi xuống phòng khách. Ngồi ở ghế sô pha là một người đàn ông tầm chưa đến bốn mươi tuổi, dáng người hơi gầy, mặc một bộ tây trang màu xanh sarphire không hề bị kém sắc ngược lại cô cùng hài hoà. Thiệu Kiến Đình cảm giác vị luật sư đây không hề dễ nói chuyện, là một tay sảnh sỏi.

Thiệu Kiến Đình ngồi xuống sô pha, bắt chuyện với vị luật sư ông ta chưa gặp mặt bao giờ

“ Luật sư Kim phải không? Không biết hôm nay ông đến đây muốn gặp con gái tôi có chuyện gì không?”

Vị luật sư không hề quan tâm ông ta, chỉ ngồi im lặng uống trà do dì Lý mời dùng. Rất nhanh, Thiệu Nguyệt Nhã cũng xuất hiện trong phòng khách. Thấy cô, vị luật sư tỏ ra thận thiên hơn, đặt ly trà xuống, đứng lên bắt tay cô chào hỏi:

“Chào cô Thiệu Nguyệt Nhã, tôi là luật sư riêng của bà Hà Giai Nghiên tên Kim Minh Thái. Hôm nay tôi đến đây để thông báo với cô hai việc quan trọng.”

Thiệu Kiến ĐÌnh hoàn toàn bất ngờ, người vợ ngày thường luôn chỉ ở nhà chăm sóc ông ta và Nguyệt Nhã lại có luật sư riêng. Không lẽ do tiền thuê vị luật sư đây đã hết nên anh ta đến để đòi tiền hoặc cắt hợp đồng sao?

Thiệu Nguyệt Nhã ra hiệu mời vị luật sư Kim ngồi “ Không biết việc quan trọng ý là gì mà luật sư Kim lại đến tận nhà tìm tôi vậy?”

“Hôm nay tôi đến đây theo di nguyện của bà Hà Giai Nghiên. Bà Hà Giai Nghiên đã để lại di chúc cho cô Thiệu Nguyệt Nhã. Đây là bản di chúc và bản chuyển nhượng tài sản của mẹ cô. Tôi xin đọc bản di chúc.”

Điều vị luật sư nói khiến Thiệu Kiến Đình và Thiệu Nguyệt Nhã bất ngờ, đặc biệt nhất có lẽ là Thiệu Kiến Đình. Ông ta không tin được rằng, người vợ ông ta cho là nhu nhược, yếu đuối, quanh năm chỉ biết chăm chồng, nuôi con, thậm chí mối quan hệ của Hà Giai Nghiên và mẹ cô năm xưa tuy không còn quá gắt gao nhưng cũng chỉ lạnh nhạt, xa cách. Vậy Hà Giai Nghiên lấy đâu ra tài sản mà để lại cho Nguyệt Nhã.

“Bản di chúc

Hôm nay, ngày 18 tháng 11 năm YYYY, tại văn phòng luật sư số 7 tại thành phố H

Tôi là: Hà Giai Nghiên

Sinh ngày: 16 tháng 10 năm…

[...] Nay, trong trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn, sáng suốt, không bị bất kỳ một sự lừa dối, đe dọa hoặc cưỡng ép nào, tôi lập di chúc này để định đoạt như sau:

Tài sản của tôi gồm: (1)

1/ Quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất thuộc quyền sở hữu, sử dụng của tôi theo Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất .Thông tin cụ thể như sau:

* Quyền sử dụng đất:

- Diện tích đất: 2000m2 (Bằng chữ: hai nghìn mét vuông)

Địa chỉ thửa đất: khu Forest Trimage

- Mục đích sử dụng: Nhà ở

* Tài sản gắn liền với đất:

- Loại nhà:biệt thự;

- Diện tích sàn:300m2

……”

Thiệu Kiến Đình nhíu mày, vợ ông ta vậy mà có nhiều tài sản đến vậy. Ông ta luôn trách Hà Giai Nghiên vô dụng, không làm nên trò trống gì, vậy mà số tài sản của bà cũng đủ cho Thiệu Nguyệt Nhã sống một đời vô lo vô nghĩ. May mà bà ta quên mất số tài sản chung của hai vợ chồng, đến lúc đó, ông ta cứ lấy danh nghĩa tài sản của bố chia cho Nguyệt Nhã, như vậy phần của Hoài Châu và Hà Giai Y được nhiều lên rồi.

“Phải rồi, bà Hà Giai Nghiên có dặn dò tôi, tài sản chung của hai vợ chồng, phần của bà sẽ được chuyển sang cho cô Thiệu Nguyệt Nhã. Như vậy cô Thiệu Nguyệt Nhã có 5% cổ phần tập đoàn Thiệu Minh sẽ sang tên cho cô Thiệu Nguyệt Nhã.”

Thiệu Kiến Đình toàn thân toát đầy mồ hôi, tay cầm ly trà khẽ run. Bà ta quả nhiên liệu sự như thần, biết rõ Thiệu Kiến Đình sẽ định động đến tài sản của cô.

“Nhưng 5% cổ phần tập đoàn không thể giao luôn cho cô. Bà Hà có yêu cầu chỉ khi cô Thiệu đây kết hôn thì mới có thể nhận được. Đây là toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Cô Thiệu Nguyệt Nhã xin hãy đọc và kí tên.”