Gặp nhau vào ngày mưa bão

Chương 5: Bàn tay Thiên Chúa

Mấy giây sau, khi que kim loại đi tới vị trí đã định trong não, Y Na nhìn vào chiếc máy Tremor Cello rồi nói với mọi người: "Nhìn xem, thấy các tín hiệu nơi phát ra cơn run rồi!" Cô tiếp tục nhìn vào những tín hiệu chuyển động trên màn ảnh máy Tremor Cello rồi nói tiếp: "Ở giữa dây thần kinh trung tâm."

Jikey tâm trạng vô cùng lo lắng, bất an, anh mím môi lên tiếng: "Bác sĩ, tôi cảm thấy lạ lắm!"

Mặc dù trước đây, Jikey đã từng được ủy thác từ các bác sĩ giỏi có tiếng ở nước ngoài nhưng sau nhiều thời gian điều trị thì triệu chứng run tay này vẫn không giảm được phần nào mà còn nặng hơn. Đây là cảm giác khác lạ nhất từ trước tới giờ mà cô gặp phải.

Y Na vô cùng nghiêm túc vào lúc này, nhưng khi Jikey lên tiếng hỏi thì cô vẫn trả lời lại, mặc dù rất ghét người khác làm phiền mình lúc mình làm việc.

"Não của anh không cảm nhận được cơn đau nên đừng lo lắng nhé. Còn bây giờ hãy thả lỏng người ra!" Y Na nhẹ nhàng nói, trấn an Jikey.

Sau một hồi rò rĩ, âm thanh trên chiếc máy phát ra một tiếng “tít” nhẹ, những tín hiệu trên màn hình chuyển động không ngừng. Bác sĩ Minh nhìn vào chiếc máy, nhanh nhẹn nói: "Giáo sư Y, tìm thấy mục tiêu rồi!"

Y Na cũng nhìn theo vào chiếc máy, giọng điệu nghiêm túc: "Chuẩn bị đi!" Sau đó cô nhìn Uyển Nhi.

"Uyển Nhi!"

Uyển Nhi gật đầu hiểu ý của cô, liền đi tới bên Jikey.

"Tay thế nào rồi?"

Uyển Nhi nghe cô hỏi, nhanh chóng quan sát tay phải của Jikey, ngước nhìn cô trả lời: "Vẫn còn run."

Cảm thấy không tiến triển gì mặc dù đã tìm được vị trí gây run. Y Na nhìn bác sĩ Minh nói: "Đặt 130Hz và 0.5A sao?"

Bác sĩ Minh trả lời: "Vâng."

"Tăng thêm 1V nữa!"

Anh gật đầu rồi quay sang điều chỉnh chiếc máy.

Sau khi điều chỉnh, Y Na giữ nguyên vị trí chiếc que kim loại, cô lên tiếng hỏi Uyển Nhi: "Tay thế nào rồi?"

"Vẫn còn run." Uyển Nhi nhíu mày trả lời, dù Uyển Nhi không phải là người mổ chính nhưng hiện giờ cô ấy lại cảm thấy rất sợ và lo lắng, tay chân cô còn run hơn cả Jikey nữa.

Ca phẫu thuật này quả thật rất rất khó.

Y Na vẫn vô cùng bình tĩnh, đây là tác phong điển hình của cô, mặc dù xảy ra chuyện gì đi nữa cô cũng phải thật bình tĩnh để nghĩ ra cách giải quyết. Cô tự trấn an mình, sau đó đưa que kim loại vào sâu hơn một chút, khoảng chừng hai milimet.

Lúc sau, đột nhiên Jikey chớp mắt liên tục, mọi thứ mà Jikey nhìn thấy đều mờ dần và sau đó là một khung cảnh đen tối bao trùm lấy mọi ánh nhìn của Jikey, cô gái bất giác run lên cầm cập, miệng cứng đờ phát ra những câu nói ngắt quãng: "Bác sĩ, tôi...tôi không nhìn thấy gì cả, mọi thứ đều là màu đen."

Âm thanh từ chiếc máy Tremor Cello không ngừng vang lên liên hồi.

Nghe xong câu nói của Jikey kèm theo thứ âm thanh chói tai ấy, Y Na chợt khựng lại, thay đổi ánh mắt trở nên sâu thẳm, vừa khó đoán vừa hoảng loạn nhưng lại rất điềm tĩnh.

Toàn bộ không khí bất an bao trùm lấy cả căn phòng, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm gì?

Bác sĩ Minh nhận thấy tình hình không ổn, anh nhìn Y Na: "Giáo sư Y!"

Y Na quay sang nhìn chiếc máy: "Có hiện tượng xuất huyết!" Cô nhanh chóng quan sát tình hình, nhìn vào cánh tay của Jikey suy nghĩ.

"Rối loạn thị giác là bởi vì cơn run xuất phát từ đồi thị, khoảng cách từ vị trí gây co giật đi đến dây thần kinh nối trực tiếp tới mắt không quá 5 milimet, điều này cho thấy, động mạch đang bị phình, bây giờ chỉ có hai cách để giải quyết, một là tiến hành mổ để kẹp động mạch, hai là dùng kim sinh thiết cầm máu."

Y Na hít một hơi thật sâu, nhìn Uyển Nhi: "Chị nói chuyện với anh ấy đi!"

Uyển Nhi làm theo, cô ấy nắm chặt lấy bàn tay của Jikey: "Anh cố gắng lên!" Uyển Nhi lúc này như muốn xĩu, hai chân như không còn sức nữa, cô ấy sợ đến mức muốn ngất đi.

Mặc dù Y Na là người mổ chính nhưng cô không hề lo sợ một chút nào, cô đưa tay ra, ánh mắt vẫn nhìn vào lỗ khoan trên hộp sọ của Jikey: "Kim sinh thiết!"

Người y tá bên cạnh nhanh nhẹn cầm lấy kim sinh thiết đưa cho cô.

Y Na đưa kim sinh thiết vào vị trí gây xuất huyết, sau đó dùng một ống xi lanh nhỏ gắn vào một đầu của kim sinh thiết và bắt đầu hút máu ra.

Bàn tay Jikey run run cầm lấy tay Uyển Nhi: "Có phải tôi sẽ bị mù vĩnh viễn không? Tôi...tôi sẽ không còn nhìn thấy nữa phải không?"

"Không đâu, anh phải tin tưởng cô ấy, cô ấy chính là bàn tay Thiên Chúa ở đây. Jikey! Đừng nản lòng, anh phải bĩnh tĩnh lại, thả lỏng người ra...Anh là người tôi thần tượng nhất đấy!"

Uyển Nhi nói với Jikey một cách chân thành, tràn đầy lòng nhân ái.

Tay Jikey vẫn không ngừng run rẩy, nắm chặt lấy tay của Uyển Nhi, con ngươi lờ mờ nhìn vô định lên phía trên, chính anh cũng không xác định được mình đang nhìn thấy gì? Xung quanh anh chỉ toàn là màu đen, cô mím chặt môi, cố giữ bình tĩnh lại.

"Đúng vậy. Thả lỏng người ra!" Uyển Nhi nhìn Jikey nói.

Sau một hồi dùng kim sinh thiết để cầm máu, hiện tượng xuất huyết không còn nữa, tín hiệu vi điện cực trở lại bình thường, mọi người trong phòng ai nấy cũng đều thở một hơi thật dài.

Y Na nhìn vào máy tín hiệu: "Đã cầm được máu, bác sĩ Minh tạo lại xung điện lại đi!"

Bác sĩ Minh quay người sang máy Tremor Cello ấn vào một cái nút điều khiển. Âm thanh phát ra một tiếng "tít" và sau đó chiếc máy hoạt động lại như bình thường.

Jikey nhắm chặt mắt lại, trống ngực đập phồng phập, rồi từ từ mở mắt ra, mọi thứ trong phạm vi ánh nhìn của cô từ màn đen dày đặc dần dần chuyển sang mờ mờ và sau đó mọi thứ hiện rõ ràng ra trước mắt cô. Jikey mỉm cười, vui mừng nói.

"Tôi...tôi nhìn thấy lại rồi. Bác sĩ tôi lấy lại được thị lực rồi!"

Y Na nghe Jikey nói như vậy, cô cũng không còn lo lắng gì nữa, cô nhìn Uyển Nhi: "Tay anh ấy thế nào rồi?"

"Hết run rồi!" Uyển Nhi cúi xuống nhìn bàn tay của Jikey, nhận thấy không còn run nữa, cô ấy phấn khích nói.

Jikey nghe thấy vậy, từ từ đưa tay mình lên xem, cô lật qua lật lại nhìn ngắm, cười cười: "Quả thật hết run rồi!"

Y Na mỉm cười hài lòng với kết quả này. Cô và mọi người trong phòng đều vỗ tay để chúc mừng cho Jikey.

Y Na nói với Uyển Nhi: "Đưa anh ấy đến phòng hồi sức, lát sau bác sĩ Minh sẽ kiểm tra lại cho anh ấy! À đúng rồi người ghép gan nữa mau kêu bên đó đưa đến phòng phẫu thuật."

Uyển Nhi gật đầu, ngớ ra: "Giáo sư, giờ phẫu thuật nữa sao?"

Y Na cởi bỏ áo bên ngoài phẫu thuật, quay sang nhìn Uyển Nhi mỉm cười: "Em chỉ nhận 2 ca của bác sĩ Vũ thôi. Em đi đây."