Gặp nhau vào ngày mưa bão

Chương 6 : Đối thủ

Âu Dương Tử Du tỉnh dậy thấy bên vai đau nhức, nhìn thấy Âu Dương Hàn Thiên đang ngồi ghế sô pha đọc báo cùng với tách cà phê nóng hỏi mới được pha xong.

"Cậu!!! Sao lại ở đây?"

Đặt ly cà phê xuống và lật sang tờ báo tiếp theo không thèm nhìn Âu Dương Tử Du: "Không biết mình trúng đạn sao?"

"Trúng đạn? Lúc nào?"

Chẳng là hôm qua khi đi quay MV về thì thấy một bên vai đau dữ dội, về đến nhà đã bị ngất xỉu cho đến khi Âu Dương Hàn Thiên biết được là cậu đã nằm ngất đi dưới sàn nhà.

"Vậy cậu đã kêu bác sĩ Y tới đúng không?"

"Ừm."

Âu Dương Tử Du thở phào, lúc đầu không biết Y Na nhưng càng về sau thì người bạn thân Khả Vy tới đây ở. Qua đưa quà chào hỏi thì Âu Dương Tử Du mới hỏi về Y Na biết được là Giáo sư, Trưởng khoa của Khoa Thần kinh và nhiều ngành khác nữa.

"Cuối cùng cũng được nữ thần đó cứu mạng."

Chạy ra khỏi giường bước vào nhà vệ sinh, thấy bên vai đã được Y Na băng bó cẩn thận. Âu Dương Tử Du mỉm cười gật đầu rồi chạy ra ngồi kế Âu Dương Hàn Thiên.

"Tại sao gọi là nữ thần?" Âu Dương Hàn Thiên đặt tờ báo xuống liếc nhìn Âu Dương Tử Du.

"Mang nét đẹp kiêu sa, tài giỏi nữa. Nữ thần bao nhiêu người, à hay là.... con làm mai cho cậu với chị ấy nhé!"

Âu Dương Tử Du dựa lưng vào ghế chớp mắt đợi Âu Dương Hàn Thiên trả lời nhưng trả lời chỉ là cái im lặng. Đành nói tiếp để cố cuốn hút ông cậu của mình: "Cậu mới 27 còn chị ấy chỉ mới 25. Xem đi quá hợp. Đảm bảo ok lun."

Nghe xong một loạt vẫn thấy Âu Dương Hàn Thiên không nói gì, đứng dậy vào bếp làm đồ ăn sáng. Âu Dương Hàn Thiên đứng dậy, nói: "Chuẩn bị đi tới bệnh viện băng vết thương."

"Đợi con chút để con sửa soạn đến gặp mợ út."

Nhìn đứa cháu trai mình, Âu Dương Hàn Thiên chỉ biết lắc đầu nhưng lời lúc nãy có vẻ hơi lố chứ. Cô vẫn còn độc thân.

------------

Ca ghép gan do Y Na đảm nhiệm kéo dài suốt 14 tiếng, hiện giờ ca phẫu thuật đã kết thúc. Y Na thay đổi đồng phục xong, cô bước ra từ căn phòng làm việc của mình, khoác lên người chiếc áo blouse trắng, hai tay bỏ vào túi, thong thả đi dạo trên hành lang.

Nhìn thấy bóng dáng cô từ xa, Uyển Nhi hớn hở chạy tới: "Giáo sư Y!"

Uyển Nhi đi ngang hàng với cô, vui vẻ nói: "Giáo sư Y, em đi dùng cơm trưa với bọn chị không? Ở gần đây có một quán ăn mới mở, nghe nói là món ăn ở đó ngon lắm!"

Y Na nhìn vào chiếc Applewatch trên tay, rồi nghiêng đầu nói: "Được thôi, ăn xong đợi tới tối vô 2 ca tiếp theo."

Uyển Nhi gật đầu, mỉm cười vui vẻ, gọi thêm vài đồng nghiệp khác đi cùng.

Khoảng cách từ bệnh viện cho tới quán ăn này cũng không quá xa, quán ăn tuy không lớn nhưng vệ sinh và thức ăn ở đây đều hoàn hảo, nhân viên phục vụ cũng rất nhiệt tình nên thu hút khá là đông khách.

Y Na thuộc dạng thiên kim tiểu thư nhưng khi làm nghề này cô buộc phải ăn theo đồng nghiệp.

Ngồi trên bàn ăn lớn, Uyển Nhi nhìn mọi người nói: "Mọi người chắc lúc nãy cũng đã xem qua kĩ thuật mổ DBS rồi, cảm thấy thế nào hả?"

Một nữ nhân viên y tá ngồi cạnh không hết lời khen ngợi: "Quá xuất sắc, trưởng khoa chúng ta là giỏi nhất, ước gì sau này tôi cũng được làm phụ mổ cho trưởng khoa. Nhưng thật sự phải nói một điều, nếu tôi ở trong hoàn cảnh của trưởng khoa thì chắc chắn đã chọn cách mổ lấy động mạch mà không suy nghĩ gì nhiều rồi!"

"Đúng thế, tôi lúc ấy cũng nghĩ như vậy!" Uyển Nhi gật gật đầu nói tiếp: "Nhưng với sự thông minh đỉnh cao của trưởng khoa chúng ta đây thì khác."

Người y tá khác lại nói: "Còn em thì nếu ở trong tình huống như vậy, chắc là xĩu ngay tại chỗ khi có tín hiệu xuất huyết rồi!"

Y Na phì cười: "Thôi, gác chuyện này sang một bên đi, bây giờ mọi người nên thư giãn, đừng nên nghĩ nhiều nữa!"

"Vâng." Mọi người cùng gật đầu.

Được một lúc, tiếng chuông điện thoại cô reo lên, đó là cuộc gọi đến từ viện trưởng bệnh viện. Cô dừng ăn lại, nhìn mọi người nói: "Tôi nghe điện thoại!"

Nói xong, cô bước ra ngoài, nhấc máy: "Alo."

"Giáo sư Y! Cô về bệnh viện đi, tôi có chuyện muốn nói với cô!"

"Vâng, tôi về ngay."

Y Na kết thúc cuộc gọi, đi vào trong, vừa cầm lấy ví vừa nói: "Mọi người ở đây tiếp tục dùng bữa đi, tôi về bệnh viện trước. Hôm nay coi như tôi bao."

Thấy cô khá gấp gáp, bác sĩ Minh nhìn cô: "Cô có việc gì gấp sao, cần chúng tôi giúp gì không?"

"Không cần đâu, tôi đi trước đây, tạm biệt mọi người." Cô mỉm cười, lắc đầu, nói xong liền rời đi.

Văn phòng viện trưởng.

*Cốc cốc.*

"Mời vào!" Giọng nói người đàn ông trong phòng vọng ra.

"Viện trưởng!" Y Na kính lễ nói.

Người đàn ông ngoài năm mươi từ chiếc ghế làm việc đứng lên, ông ta nhanh nhẹn tiến tới bàn trà, đưa tay mời cô: "Cô ngồi đi!"

Y Na mỉm cười, theo ý ông, cô ngồi xuống.

"Tôi gọi cô tới đây là có một chuyện muốn nhờ cô, không làm phiền cô chứ?" Ông ta cười cười, vừa rót trà vừa nói.

Cô lắc đầu: "Không có. Viện trưởng, có việc gì thầy cứ nói!"

"Ngày mai, con trai giám đốc của bệnh viện chúng ta sẽ về nước, cậu ấy cũng chuyên về thần kinh học và sẽ vào khoa của cô để thực tập. Vì ngày mai, tôi có việc bận nên không trực tiếp đi đón cậu ấy được, vậy nên cô giúp tôi việc này đi!"

"Con trai giám đốc sao?" Y Na hỏi ngược lại viện trưởng, cảm thấy khá kì lạ. Ở đây được hai năm rồi cũng có nghe người ta kể sơ qua về giám đốc, nghe nói ông ta chỉ có duy nhất một đứa con gái, giờ đâu ra thêm đứa con trai nữa vậy?

"Đúng vậy, cậu ấy cũng giống cô là du học sinh nhưng cậu ta tốt nghiệp ở Ý, nghe nói khả năng cũng không tệ."

Y Na vốn là người không nhiều chuyện, nên cũng không thích hỏi nhiều, cô gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi!"

"Dù sao cũng là con trai của giám đốc, nên chúng ta cũng phải kính nể một chút."

"Dạ được."

Bước ra khỏi phòng, Y Na cầm điện thoại lên gọi cho ai đó. Sau đó cúp máy, gương mặt liền trở nên lạnh băng.

Cuối cùng thì Chu Tử Hạ cũng xuất hiện ở đây.