Người ta nói, tình yêu là một cái gì đó mà chúng ta không thể điều khiển! Vì sao ư? Quan điểm của mỗi người khác nhau, nên quan điểm về tình yêu của họ cũng khác! Còn đối với tôi, tình yêu là cảm xúc yêu thương, là thứ gắn kết trái tim của mình với đối phương, nó luôn là sợi dây dẫn lối cho đoạn đường mà chúng ta đi, vì nó dẫn lối cho chúng ta nên ta không thể điều khiển nó! Nếu bạn có thể điều khiển được tình yêu của bạn, thì đó đích thực không phải là tình yêu! —————————————— - Tuệ Anh! Chuyện mà con tìm hiểu dạo này như thế nào rồi? Có gặp được cậu ấy chưa? - Con gặp được rồi mẹ, người đó hiện tại đang ở rất gần con! Con sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của mẹ! Trên mặt bà ấy hiện rõ những nếp nhăn, nét mặt ủ rũ mà buồn bả còn tô màu cho những nết nhăn đó đậm thêm, bà ấy nói: - Thật ra tâm nguyện của mẹ chính là…… - Mẹ à! Con no rồi! Con đi đây! Khoảng tối con sẽ về! - Con đi đâu vậy Tuệ Anh? - Con đi đến chỗ người đó! Tuệ Anh bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại, bỏ lại người mẹ trong căn nhà rộng lớn và xa hoa kia! Bước bao ánh đèn trong căn phòng, nhưng cũng không sáng bằng có con khi ở đây với mẹ! —————— Tại công ty - Thì ra mọi chuyện là vậy! Tôi cũng đã hiểu kế hoạch cụ thể của các cậu, nếu được tôi cũng sẽ giúp và khoảng thông tin………Nhã Giao nói chưa kịp dứt câu, bên ngoài đã ồn ào, hỗn loạn! - Cô Trương! Cô không thể vào đây! Giám đốc đang nói chuyện chưa có sự đồng ý cô không thể vào! - Bên ngoài có chuyện gì vậy? Niên Vũ anh ra xem xem! Niên Vũ mở cửa ra, anh ngay ngất khi thấy Tuệ Anh đứng đó, vẫn khí chất tiểu thư khuê cát như ngày nào! Anh hốt hoảng nói: - Tuệ Anh! Cô là Trương Tuệ Anh! Tại sao cô lại ở đây? Lời nói của Niên Vũ đã thu hút mọi người, về nhất tộc Trương gia quyền lực hơn thần hơn thánh! Không nói gì nhiều Tuệ ANh bước vào trong! Khi cô bước vào, khiến ai cũng “ngây ngất” vì cô có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh dương, cứ như một cô công chúa khí chất mang vẻ đẹp của tiên của trời, quá đỗi mỹ lễ! Nhưng……chuyện đó không phải là vấn đề, Kim Chí mở to mắt, anh ấy không kiềm được mà nói: - Tiểu Hi! Sao cô lại ở đây! Cô chưa chết sao! Ai ai cũng rùng mình trước câu nói của KIm Chí, Nhã Gió rưng rưng nước mắt, không kiềm được cô ôm chầm lấy Tuệ Anh! - Tiểu Hi! Tiểu HI! Đúng là cô rồi! Bầu không khí pha lẫn bởi một chút bất ngờ, sợ hãi, hoài nghi và hạnh phúc! Không khí chưa kéo dài bao bao lâu thì… Tuệ Anh đẩy Nhã Giao ra khỏi người mình, cô dùng giọng điệu “răng đe” mà nói: - Từ khi nào mà nhất tộc Trương gia lại có thể động chạm tuỳ tiện như vậy?