Nhã Giao bèn chạy ra, cô ngỡ ngàng mà nói: - Tôi thật sự xin lỗi! Cô ấp úng mở mở, trong có vẻ đang rất sợ hãi. Tuệ Anh nhìn Nhã giao bằng nửa con mắt, khoanh tay tiến lại gần, hai tay cô đặt lên cằm Nhã Giao, cô nhếch mép cười: - Một người con gái thô lỗ xông vào người khác như cô, lại không biết thân phận, lại sỡ hữu một nét đẹp tuyệt vời như vậy, cô tuyệt quá rồi còn gì! Nhã Giao cứng họng, người cô run run như không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt, Tuệ Anh tiến tới, cô càng lùi lại gần đến sát méo bàn! Cuối cùng, Kim Chí lên tiếng: - Chúng tôi thật sự xin lỗi cô Trương, cô có thể bỏ qua cho chúng tôi lần này được không! Tuệ Anh nhìn qua Kim Chí, cô nhìn từ chân đến đầu anh chàng, cuối cùng cô quay mặt và ngồi xuống sofa! - Hôm nay tôi đến đây là muốn thu nhận Ngô Niên Vũ đến Trương gia làm việc, còn là việc gì thì tôi cần phải nói chuyện riêng với cậu ấy. Cô nói mà ai cũng há hốc mồm mắt mở to, ai ai cũng bàng hoàng và ngạc nhiên! Niên Vũ lên tiếng: - Tôi thật sự không thể nhận yêu cầu này! Tuệ Anh cau mày, quay sang, mùi nước hoa nhẹ nhẹ nhưng rất quý phái: - Anh bắt buộc phải đến đó, và hãy cho tôi biết lí do vì sao anh lại từ chối - Thứ nhất cô đến quá đột ngột làm tôi không hiểu nỗi chuyện gì, thứ hai cô quá lỗ mãng, tôi không thích như vậy, thứ ba tôi đang có công ty riêng, tôi cũng phải kinh doanh công ty của mình! Sau khi nghe Niên Vũ giải thích, Tuệ ANh cười lớn, cô cười không ngớt, Niên Vũ hỏi liệu rằng lời nói của tôi vó gì đáng cười, Tuệ ANh đáp lại: “Anh hài hước thật, anh nghĩ liệu rằng công ty của anh sẽ còn hay sao, nó sẽ sát nhập vào Hoàng Đô của tôi, còn về tính cách của tôi thì tôi nghĩ chắc anh cũng không dám nói lời thứ hai, vì tôi không thích một người biết quá nhiều, và lắm chuyện như anh, cứ an yên ở đó là chú cún đáng yêu bên cạnh tôi là được!” Mọi người đều khá uất ức trước sự độc tài của cô nàng, Nhã Giao cúi mặt xuống, một tay ôm tay còn lại, không hó hé một lời, Kim Chí cau mày tỏ vẻ rất tức giận! Bỗng bên ngoài có người đi vào: - Niên Vũ! Tôi đến thăm cậu đây! Lời nói của cô ấy thu hút sự chú ý của mọi người, Niên Vũ lên tiếng mà nói: - Bằng Minh Di! Tuệ Anh xoay sang, Minh Di tiến tới, ai cũng khoanh tay, hiên ngang: - Ây da! Thì ra là quý cô Bằng minh Di! - Ây da! Thì ra là quý cô Trương Tuệ Anh! (Khúc này là nói lồng lời vào nhau)