Khiếp sợ xong, A Cát quay đầu nhìn xung quanh.
Phát hiện bầu trời sắp tối đen không một tia ánh sáng, chung quanh vô cùng yên tĩnh căn bản không có bóng dáng người nào.
A Cát không biết làm sao.
Tự nhiên ở đâu ra đồ vật va vào người mình, rốt cuộc là như thế nào?
"Mẹ nó, không cần biết ngươi là thứ gì, lão tử xem thử một chút rồi tính!"
A Cát quyết định chủ ý, thân thể khẽ động đi tới bên cạnh bóng đen.
Lúc gần đến, A Cát hơi hồi hộp một chút.
Bây giờ hắn mới nhìn rõ ràng được bộ dáng của nó.
Chả có bóng đen nào cả, rõ ràng là một tên nam nhân vạm vỡ!
Thân hình khôi ngô cường tráng, nằm thẳng cẳng trên mặt đất, đã mất hết ý thức.
Hắn mang trang phục màu đỏ sậm, sau lưng bị đâm bởi theo một thanh chủy thủ dài ước chừng tám tấc.
Chủy thủ màu vàng, lưỡi dao còn phát ra yếu ớt màu xanh, hiển nhiên là ngâm qua kịch độc.
! ! !
A Cát giật cả mình.
Hắn đưa tay sờ vào cổ thì cảm giác được mạch đập lúc có lúc không đang nhảy lên chậm rãi.
Còn sống!
Cảm nhận được nhịp tim yếu ớt, A Cát khẽ động trong lòng.
Hắn chuẩn bị gánh nam nhân về Túy Tiên Lâu.
"Chờ một chút!"
A Cát dường như nhớ ra chuyện gì, dừng lại động tác.
Hắn nhìn trước mắt người này, tự nhủ: "Ban ngày nghe được cặp chồng già vợ trẻ kia nói rằng võ lâm hắc đạo đang ở trong thành Kim Lăng. . ."
"Người này không rõ lai lịch, ta cũng không biết hắn là chính hay tà, nếu là chính đạo nhân sĩ còn tốt, cứu một mạng coi như công đức vô lượng."
"Nhưng nếu là kẻ xấu, cứu hắn chẳng phải là dẫn sói vào nhà, tăng thêm tai hoạ?"
Hiện tại A Cát cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào.
"A Cát, ngươi mẹ hắn ở đâu rồi?"
Ngay tại thời khắc A Cát do dự trong lòng, giọng nói của Vương Dã từ phía sau truyền đến: "Để ngươi đi kiếm Trần Trùng, tiểu tử ngươi lại lười biến đứng ở đây!"
"Lão tử hôm nay không đánh ranh con ngươi không được!"
Vương Dã di chuyển bước chân tới gần A Cát.
"Chưởng quỹ!"
A Cát vội vàng đứng dậy chỉ nam nhân đang nằm trên đất, mở miệng nói: "Ngươi nhìn!"
"Nhìn gì?"
Vương Dã trợn mắt nói gắt: "Có gì hay mà nhìn. . ."
Nói được nửa câu, hắn liền im bặt.
Bởi vì hắn đã thấy người này!
Vương Dã sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn không nghĩ tới, trước mặt mình lại có một vị nam tử vóc người khôi ngô nằm dưới đất!
"Không phải. . ."
Ánh mắt Vương Dã liếc nhìn A Cát hỏi: "Đây là có chuyện gì xảy ra?"
"Lão tử không canh chừng một chút, tiểu tử ngươi lại mẹ nó gây tai hoạ cho ta rồi?"
"Ta liên quan cái rắm? !"
A Cát lập tức không vui lòng: "Ta vừa ra khỏi cửa liền bị một đoàn bóng đen đụng, tiến lên điều tra thì mới phát hiện là người sống sờ sờ . . ."
A Cát nói hết một lần tiền căn hậu quả.
Nghe xong A Cát thuật lại, Vương Dã bất đắc dĩ.
Mấy chuyện chết tiệt này cứ đụng mãi vậy?
Nghĩ xong, Vương Dã cúi người xuống, nhìn sang nam tử.
Không nhìn còn tốt, coi xong Vương Dã giật cả mình.
Tên trước mắt chính là Giáo Chủ Thánh Hỏa Giáo, Lý Hoài Không!
Vương Dã cũng bó tay luôn rồi.
Quả thật đây mới là mẹ nó buồn nôn lão tử, buồn nôn từ khi mở cửa, buồn nôn cho đến khi về tới nhà.
Mới ban ngày còn nghe tin tức từ Trần mù lòa là Lý Hoài Không rửa tay chậu vàng, bây giờ liền gặp chính chủ luôn.
Không chỉ như thế, Lý Hoài Không trước mắt đã bị trọng thương, hơi thở cực kì mong manh.
Đụng tới chuyện như vậy, thật sự là vận rủi ám thân!
"Chưởng quỹ. . ."
A Cát ở một bên mở miệng hỏi: "Chúng ta bây giờ nên xử lý như thế nào?"
"Đem về khách sạn cứu sống, hay là vứt sang một bên?"
"Còn phải hỏi sao?"
Vương Dã cú đầu A Cát: "Tất nhiên là vứt sang một bên, tiểu tử ngươi còn không ngại xen vào chuyện bao đồng chưa đủ mệt à"
"Tận lực không nên trêu chọc lẫn liên quan đến mấy chuyện này, chỉ cần dính một chút là tanh tưởi một thân!"
"Đến, ngươi vịn đầu ta đỡ chân, chúng ta ném hắn xa một chút!"
Vương Dã trực tiếp nâng lên hai chân Lý Hoài Không.
Người quen cũ thì như thế nào?
Từng có lui tới thì sao?
Đó cũng là chuyện xấu khi mình còn ở Ma giáo.
Có câu nói là tử đạo hữu bất tử bần đạo (1), Vương Dã thật vất vả giả chết rời khỏi giang hồ. Hắn chỉ muốn sống một đời yên bình tự do tự tại, chuyện phiền toái như vậy tất nhiên là cách càng xa càng tốt.
"Nha!"
A Cát nâng lên đầu Lý Hoài Không, cùng Vương Dã nhấc đến một chỗ khác.
"Uy, hai người các ngươi đang lén lút làm gì đó! ?"
Ngay tại lúc đó, Bạch Lộ Hạm đi ra từ trong khách sạn: "Trần Trùng trở về. . ."
Lời nói Bạch Lộ Hạm lập tức dừng lại.
Bởi vì nàng thấy dáng vẻ của Vương Dã với A Cát lúc đó!
Hiện trường yên tĩnh không một tiếng động.
"Xong đời!"
Trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Lộ Hạm, Vương Dã vô thức nhắm mắt lại: "Lại để con bé này nhìn thấy rồi?"
"Các ngươi đang làm gì? !"
Bạch Lộ Hạm mở miệng hỏi.
"Không có việc gì!"
Nghe vậy, trên mặt Vương Dã lộ nụ cười: "Một thằng say mà thôi, uống rượu nhiều rồi nằm trước cổng tiệm chúng ta, ta xê dịch hắn khỏi cửa tránh để hắn gây rối mất trật tự!"
Vương Dã liếc mắt một cái A Cát ra hiệu.
"A, đúng vậy"
A Cát mở miệng phụ họa: "Chỉ là một người say rượu thôi mà, ngươi mới đến nên không rõ ràng, mấy thằng này rất hay gây lộn đánh nhau. . ."
"Say rượu?"
Nghe xong Vương Dã giải thích, Bạch Lộ Hạm vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Ánh mắt nàng liếc qua đã thấy chủy thủ đâm vào trên lưng Lý Hoài Không.
"Tốt, lão tham tài, ngươi vậy mà gạt ta!"
Bạch Lộ Hạm bước nhanh đi tới bên cạnh hai người, chỉ vào chủy thủ nói tiếp: "Người say nhà các ngươi cắm đao trên lưng! ?"
"Cô nãi nãi của ta ơi!"
Vương Dã vẻ mặt như ăn mướp đắng: "Người là bị thụ thương sau đó ngã vào trước cổng tiệm cho nên không có cái rắm quan hệ đến chúng ta, đừng quản việc vớ vẩn này!"
"Khó mà làm được!"
Bạch Lộ Hạm chém đinh chặt sắt: "Cái gọi là hiệp khách, chính là cứu kẻ lâm nguy khi gặp chuyện bất bình, người này bị trọng thương bất tỉnh, các ngươi nhẫn tâm ném hắn đi? !"
"Ta thân là Hạo Thiên kiếm hiệp, không thể mặc kệ chuyện như thế!"
Ta mẹ nó!
Nghe Bạch Lộ Hạm một màn nhiệt huyết trung nhị xong, Vương Dã không tránh được lệ rơi đầy mặt.
Thứ tư tưởng khốn kiếp này là tên hỗn trướng nào truyền bá ra ngoài?
///////////////////////////////////
(1): ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi