Ngay lúc Vương Dã lộ vẻ bất đắc dĩ, Bạch Lộ Hạm nhìn thoáng qua chủy thủ trên lưng Lý Hoài Không.
Bất chợt nàng cả kinh: "Lưỡi chủy thủ mang theo màu xanh, hiển nhiên đã ngâm qua kịch độc, nếu cứu chữa không kịp thời, tính mạng người này sẽ ngàn cân treo sợi tóc!"
"Các ngươi thật là lòng dạ ác độc, muốn để hắn chết ở chỗ này! ?"
Giọng nói Bạch Lộ Hạm cực kì đanh thép, nói ra lời lẽ chính nghĩa.
"Cô nãi nãi của ta ơi!"
Vương Dã lắc đầu bất lực, hắn nói Bạch Lộ Hạm: "Đây chính là giang hồ, một khi quyết định xông xáo lăn lộn liền có ngày bị người khác đâm đao hạ độc, không phải chuyện bình thường hay sao?"
"Chúng ta mở tiệm buôn bán chỉ cầu cái an ổn, không mang lý tưởng vĩ đại cầm kiếm giang hồ trừ hại cho dân"
"Ngài giơ cao đánh khẽ, đừng làm phức tạp mọi chuyện lên!"
"Không được!"
Bạch Lộ Hạm không đồng ý: "Không nghĩ tới, ngươi thường ngày tùy tham tài háo sắc, ai dè mấu chốt lại vô tình lạnh lùng như vậy!"
"Còn có ngươi!"
Bạch Lộ Hạm vừa quay đầu, nhìn về phía A Cát: "Uổng công cho ngươi một thân tu Phật môn thần thông, kết quả là cũng muốn thấy chết không cứu!"
"Các ngươi nếu không cứu người này, liền để ta tới!"
Bạch Lộ Hạm lập tức chồm tới cướp đoạt Lý Hoài Không.
"Cô gái nhỏ ngươi thế mà không phân biệt được tốt xấu?"
A Cát chau mày : "Đám hắc đạo gần đây xuất hiện dồn dập trong thành Kim Lăng, hiện tại liền xảy ra chuyện như vậy, ngươi làm sao biết hắn không phải kẻ xấu?"
"Thế nhưng ngươi cũng không có cách nào xác định hắn là người tốt!"
Bạch Lộ Hạm nói tiếp: "Nếu hắn là người trong chính đạo, chúng ta thấy chết không cứu chẳng phải là hại tính mệnh hắn! ?"
"Ta. . ."
A Cát hít sâu một hơi, chuẩn bị nói thêm.
Hắc hắc hắc hắc. . .
Nhưng vào lúc này, tiếng cười âm lãnh liên tiếp truyền đến: "Yên tâm đi, các ngươi không cần ầm ĩ!"
! ! !
Nghe xong, mọi người ở đây giật thót mình.
Quay đầu nhìn lại đã thấy một nam nhân đeo mặt nạ La Sát, trên người mặc áo vải màu tối đứng trên nóc nhà: "Bọn ngươi đêm nay phải chết hết!"
La Sát Môn!
Vừa thấy tên này, trong lòng Vương Dã âm thầm suy nghĩ.
La Sát Môn là môn phái bên trong võ lâm hắc đạo, chuyên làm mua bán kiểu thu người tiền tài giúp người tiêu tai.
"Tiểu nương tử này không tệ, mở miệng một câu đã lấy hiệp nghĩa làm đầu, đợi ta chút nữa lột sạch quần áo của nàng rồi nếm thử xem sao!"
Lại một giọng nói nữa vang lên.
Quay đầu nhìn lại đã thấy thêm một gã hòa thượng cao to cường tráng, tay cầm côn đồng đứng trên nóc nhà xem xét Bạch Lộ Hạm.
Mặt mày hắn dữ tợn, hàm răng sắc nhọn, đầu lưỡi đỏ tươi, trông giống hệt yêu quái.
Yêu tăng Hóa Huyết Tự cũng tới.
Vương Dã hai mắt khẽ híp, lần này phiền phức thật rồi.
Hòa thượng Hóa Huyết Tự chủ tu tà công Hóa Huyết Kinh, bọn hắn cần hút máu người để luyện công, vô cùng tà môn.
La Sát Môn cũng tốt, Hóa Huyết Tự cũng được, võ công hai người này hiển nhiên không yếu.
A Cát mặc dù có Tông Sư Cảnh Giới, nhưng hai quyền khó địch bốn tay, khó có thể ứng phó cùng lúc hai người.
Về phần Bạch Lộ Hạm, võ công của nàng càng là khó nói hết một lời . . .
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vương Dã tràn đầy bất lực.
Mình phải chăng bị chó cắn hay sao mà xui xẻo như vậy!
Chả lẽ đêm nay là ông trời ép tự mình phải động thủ?
"Ta nhổ vào, một tên lừa trọc mọc đầy răng chó cũng dám nói năng lỗ mãng với lão nương, có gan ngươi xuống đây để bản kiếm hiệp khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
Bạch Lộ Hạm cả giận chửi bới yêu tăng Hóa Huyết Tự.
? ? ?
A Cát và Vương Dã cùng nhau quay đầu.
Hai người bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, lên tiếng kêu gào đầu tiên lại là Bạch Lộ Hạm!
"Tiểu nha đầu ngốc!"
Chấn kinh xong, Vương Dã nói với Bạch Lộ Hạm : "Ngươi nói bậy cái gì? Ngươi đánh thắng được hắn không! ?"
"Đánh không lại cũng muốn đánh!"
Bạch Lộ Hạm giận giữ: "Con lừa trọc kia ăn nói thô tục, bản kiếm hiệp không thể tha cho hắn được!"
"Ngươi muốn đánh thì ta cũng không ngăn. . ."
Nhìn vẻ mặt đầy khí phách của Bạch Lộ Hạm, Vương Dã liền hỏi: "Nhưng kiếm của ngươi đâu! ?"
! ! !
Bạch Lộ Hạm khẽ giật mình, thần sắc trên mặt đọng lại.
Nàng lúc này mới nghĩ tới, bội kiếm của mình còn đang ở bên trong phòng, căn bản không có mang ra.
Một thân võ nghệ tinh túy của Bạch Lộ Hạm đều phụ thuộc vào kiếm, cho dù học chút công phu quyền cước phòng thân cũng không dùng thuận tay bằng kiếm thuật.
Bây giờ tay không tấc kiếm, lộ ra càng yếu hơn một tầng.
"Ngạch, ngươi chờ ta một chút, đợi ta lấy kiếm liền đánh nhau với ngươi!"
Bạch Lộ Hạm liền xoay người qua về lấy kiếm.
"Hắc hắc hắc. . ."
Yêu tăng liền nở nụ cười âm hiểm khiến người ta sợ hãi: "Mở miệng một câu kiếm hiệp thế mà không có kiếm trong tay. . ."
"Tiểu nương tử, ngoan ngoãn đợi gia gia nếm thử ngươi đi!"
Nói xong, hắn cầm Thục Đồng Côn trong tay, thân thể trực tiếp vọt tới bên người Bạch Lộ Hạm.
Côn đồng xoay vòng trên không, một cỗ nội lực màu máu tuôn trào mang theo u ám lực lượng đánh tới hai chân Bạch Lộ Hạm.
Kèm theo đó là tiếng cười âm hiểm: "Hắc hắc hắc. . . Đánh gãy hai chân của ngươi trước, sau đó hai ta lại từ từ chơi!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Thục Đồng Côn đánh về phía mình, Bạch Lộ Hạm trong lòng nổi lên sợ hãi chưa từng có từ trước đến nay !
Lực lượng một côn này quá mạnh mẽ, tốc độ lại cực kì nhanh, mình căn bản không thể ngăn cản!
Xong!
Cảm giác tuyệt vọng chiếm trọn Bạch Lộ Hạm trong lòng.
"Bò....ò...!"
Ngay lúc đó, giọng nói hữu lực vang lên: "Chỉ là yêu ma tà đạo cũng dám quát tháo?"
"Kim Cương Nộ Mục, Hàng Phục Tứ Phương!"
Âm thanh này như tiếng chuông vang lên lúc bình minh, làm tan biến nỗi sợ hãi trong lòng Bạch Lộ Hạm.
Thân hình A Cát lóe lên ngăn trước người nàng, không nói một lời vận công ấn chưởng đẩy về phía trước.
Oanh!
Một luồng chưởng lực màu vàng kim cách không xuất hiện, mạnh mẽ va chạm với Thục Đồng Côn.
Trong lúc đó, nội lực giống như sóng gợn quét ra bốn phương.
Phù phù!
Bị kình phong đụng trúng, Vương Dã lùi lại hai bước ngã xuống mặt đất.
"Ài u uy!"
Vương Dã liền giật ra cổ họng kêu rên: "Thật sự là cửa thành bốc cháy tai họa đến cá trong ao, nha đầu thối phát ngôn bừa bãi, kẻ gặp nạn lại là người ngoài cuộc như ta!"
"Mệnh của ta làm sao khổ như vậy! ?"
"Uổng công lớn lên vạm vỡ như vậy lại là một tên phế vật!"
Nghe Vương Dã kêu rên, La Sát Môn nam tử hừ lạnh: "Lải nhải ồn ào, đi chết đi!"
Cổ tay hắn rung lên, một thanh phi tiêu màu vàng kim phá không phát ra một tiếng rít bay thẳng đến cổ Vương Dã.