Edit: Hinh
Bốn người trong ký túc, ngoại trừ Tống Vũ Tình theo khoa Ngoại ngữ, thì cả ba người còn lại đều cùng theo khoa Tiếng Trung.
Trong khoa Tiếng Trung phần lớn đều là sinh viên nữ, lớp của Sở Mạt tổng cộng có 50 người vậy mà chỉ có 6 sinh viên nam, Đường Đường vừa đến phòng học đã suy sụp gục mặt xuống bàn. Nghe lão Nghiêm đùa rằng cô ấy có thể làm quen với người của trường bên cạnh, tâm trạng của cô ấy mới tốt lên.
Sau khi phân lớp, nhận sách xong thì phải đi huấn luyện quân sự, ba người mỗi ngày đều đi sớm về trễ, mỗi ngày đều huấn luyện đến mồ hôi ướt đẫm, còn mệt hơn lúc học cấp ba. Mà, kể từ ngày báo danh thì Tống Vũ Tình cũng chưa về ký túc lần nào.
Vì cô ta học khoa Ngoại ngữ nên mãi đến khi đã huấn luyện được phân nửa chặng đường, bọn Sở Mạt mới biết cái cô nàng con ông cháu cha Tống Vũ Tình sẽ không đến tham gia huấn luyện quân sự. Lúc Đường Đường đi múc nước thì nghe thấy có người đang nhắc đến Tống Vũ Tình, nói cô ta là bạch phú mỹ chính hiệu của khoa Ngoại ngữ bọn họ, gia đình rất giàu, thế lực phía sau cũng không đơn giản, người ta chỉ cần nói trực tiếp với Hiệu trưởng sẽ không tham gia huấn luyện quân sự là được.
Lúc về, Đường Đường kể chuyện này cho các cô nghe, trên mặt vẫn còn kinh hỉ*, ”Không ngờ chúng ta có thể ở cùng phòng với bạch phú mỹ nha, không biết Tống Vũ Tình có giống những gì viết trong tiểu thuyết không nhỉ?”
[*] Kinh hỉ: Kinh ngạc và vui mừng.
Lão Nghiêm có chút khinh thường, ”Còn chưa biết là thật hay giả mà. Cho dù cô ta là tiểu thư nhà giàu thì có gì hay chứ, là tiểu thư thì có thể nhìn người khác bằng nửa con mắt à? Dù sao thì tớ cũng không thích cô ta, có nhiều tiền cũng không thích.”
”Lão Nghiêm, cậu nói hơi quá rồi.” Sở Mạt còn đang mặc đồng phục huấn luyện, nghe lão Nghiêm nói vậy, cô quay đầu lại cười nói: ”Chúng ta chỉ mới thấy một mặt của cô ấy thôi, còn chưa biết rõ mà. Lỡ như một thời gian sau cậu lại thấy cô ấy cũng không tệ, thế chẳng phải là tự vả mặt à?”
Lão Nghiêm bĩu môi leo lên giường, ”Không thể nào đâu.”
Đường Đường đang ăn đồ ăn vặt thì nghe tiếng chuông điện thoại của Sở Mạt vang lên, cô kêu: ”Mạt Mạt, điện thoại của cậu reo kìa.”
”Đến đây.”
Đúng lúc Sở Mạt vừa phơi đồ xong định đi vào, Đường Đường chủ động giúp cô cầm lấy thau đựng quần áo.
”Cảm ơn.” Sở Mạt cười cười với cô, nhón chân lấy điện thoại của mình trên giường.
Đã tắt mất rồi.
Là Kỷ Tuân gọi đến.
Trong khoảng thời gian này cô và Kỷ Tuân không liên lạc nhiều, thỉnh thoảng cũng chỉ lôi mấy chủ đề bình thường ra tán gẫu. Sự rung động trong lòng cô đã sớm nguội lạnh rồi, cô nghĩ, chỉ cần Kỷ Tuân không tốt xử tốt với cô nữa, hai người cũng không gặp mặt, thì có lẽ chẳng bao lâu nữa cô sẽ hoàn toàn quên đi anh thôi. Còn tất cả những chuyện xảy ra ở thôn Ngân Hồ, cô sẽ xem như là một giấc mơ.
Cuộc điện thoại này, là lần đầu tiên sau nửa tháng bọn họ ngừng nói chuyện.
Dường như Kỷ Tuân vẫn cầm điện thoại trong tay, nên lúc Sở Mạt vừa nhấn gọi, chỉ mới vang lên một tiếng đã nghe thấy giọng anh.
”Sở Mạt.”
”Ừm, lúc nãy anh gọi cho em có chuyện gì không? Lúc đó em đang phơi đồ, không kịp nghe.”
”Em đang ở ký túc đúng chứ, có thể xuống đây một chút không?”
Sở Mạt ngẩn ra, ”Anh đang ở đâu?”
”Tôi đang ở trước cửa ký túc xá của em.”
Sở Mạt thấy lòng hơi trĩu xuống, cúp điện thoại, cô nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc.
Kỷ Tuân vẫn lái chiếc xe màu xám bạc đại chúng kia, Sở Mạt liếc mắt một cái đã nhận ra, đến bây giờ cô cũng không nghĩ ra chiếc xe này không tồi ở chỗ nào?
Cô đi đến gõ gõ cửa xe, cửa kính hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai nhìn bao nhiêu lần cũng không chán của Kỷ Tuân hiện ra trước mặt Sở Mạt.
Anh mỉm cười dịu dàng với cô, giọng nói dường như đã bỏ thêm thứ gì đó đặc biệt vào… Vì anh vừa mở miệng, lòng Sở Mạt đã tê tái.
”Lên xe.”
Trong xe đang mở điều hòa, cô kéo khóa áo khoác xuống, ý thức được không nên nhìn mặt anh, Sở Mạt hơi dời tầm mắt nhìn xuống áo Kỷ Tuân, hỏi anh: ”Sao đột nhiên anh lại đến đây?”
Cô hỏi ”Sao đột nhiên anh lại đến đây” chứ không phải ”Sao anh lại đột nhiên đến tìm em”, chỉ khác có vài chữ thôi, nhưng ý nghĩa lại khác xa nhau hoàn toàn, nói vậy là vì Sở Mạt không muốn bản thân tự mình đa tình thêm nữa.
”Tôi cố tình đến tìm em.” Kỷ Tuân mở đèn trong xe, tháo đai an toàn rồi nghiêng người xoay ra ghế sau, lúc quay lại trong tay có thêm một bình giữ nhiệt.
”Đây là?” Sở Mạt mở to mắt.
”Hôm nay tôi đi ăn cơm bên ngoài, canh măng hầm* này quán đó làm cũng không tệ, khá giống với vị của bà tôi làm.” Kỷ Tuân mở nắp bình giữ nhiệt ra, hơi nóng lập tức bay lên, bên trong xe ngập tràn mùi thơm. Anh đưa đến trước mặt Sở Mạt, cười nói: ”Tôi nhớ em rất thích canh măng hầm của bà ấy nên mua về cho em nếm thử.”
[*] Canh măng hầm: Trong raw là 腌笃鲜.Tớ search gg thì có ra ảnh một món nhưng là tên phiên âm, chắc là có ngoài đời nhưng chưa dịch ra tiếng Việt, thấy thành phần gồm có thịt heo, các loại thịt khác và măng tây nên tớ chém bừa.
”Anh…” Sở Mạt kinh ngạc nhìn Kỷ Tuân, cổ họng cô như bị ai bóp nghẹn lại, nói không nên lời.
Kỷ Tuân sẽ không nói với cô, hôm nay anh đang tham gia một bữa tiệc thì thấy món này nên uống thử một ngụm, vừa cảm nhận được hương vị quen thuộc liền nghĩ đến Sở Mạt, nhớ đến hôm đó ăn cơm, nguyên liệu là do bọn anh đi lên thị trấn mua về, còn cả lúc ở chợ rau, Sở Mạt nhìn đống tiền xu trong tay anh.
Hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, tim anh cũng đập lệch mất một nhịp, lập tức yêu cầu một phần canh măng hầm đem về, sau đó bỏ lại cả bàn thương nhân đầy máu mặt, chạy từ hội sở đến trường học của cô liên tục 50 phút.
Cũng may, vẫn còn nóng.
Kỷ Tuân đưa muỗng cho Sở Mạt, ánh mắt chờ mong, ”Đây, em nếm thử xem.”
Sở Mạt nhận lấy muỗng từ anh, cẩn thận múc một muỗng nước canh đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào ấm nóng lập tức chảy đến dạ dày của cô.
”Ừm, ăn ngon lắm.” Hơi nóng bay lên mặt làm Sở Mạt có hơi muốn khóc, giọng nói cũng nghẹn ngào. Sau khi hít sâu một hơi, cô lại mở miệng nói: ”Kỷ Tuân, em…”
”Tôi biết.” Kỷ Tuân nhìn Sở Mạt, ánh mắt dịu dàng cũng có chân thành, ”Sở Mạt, tôi biết em muốn nói gì.”
”Sau khi đọc tin nhắn hôm đó của em, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Sở Mạt, tôi nghĩ em hiểu nhầm ý của tôi rồi, ý của tôi là, tôi thích em.”
Sở Mạt ngẩn ra, cô không bao giờ ngờ được ngay lúc cô đang định vạch rõ với Kỷ Tuân, anh lại tỏ tình với cô.
Tim lại bắt đầu đập nhanh.
”Cái, cái gì cơ?”
Nhưng câu tiếp theo của Kỷ Tuân lại lần nữa làm Sở Mạt rơi vào vực thẳm.
”Sở Mạt, anh thích em, anh đã xác nhận kỹ càng rồi. Nhưng mà, em biết đó, hiện tại thân phận của anh có chút thay đổi, rất nhiều chuyện đã sớm vượt qua sự kiểm soát của anh.” Đèn trong xe chiếu lên đỉnh đầu Kỷ Tuân, khiến tất cả biểu cảm của anh đều hiện ra trước mặt cô. Sở Mạt nhìn ra được, trong ánh mắt của anh có xoắn quýt, cũng có sự bất đắc dĩ, nụ cười tự giễu trên mặt anh còn cất giấu cả sự bi thương.
”Từ trước đến giờ anh luôn nghĩ mình là trẻ mồ côi, sau đó lại phát hiện anh có mẹ và bà ngoại, bây giờ họ đều mất rồi, ba anh lại xuất hiện. Trong thời gian này, anh vẫn luôn nghi ngờ, rằng cái người cao cao tại thượng đó thật sự là ba của mình sao? Nhưng kết quả DNA đã cho anh đáp án, ông ta đúng là ba của anh. Sở Mạt, nếu có thể, anh thà rằng vứt bỏ cuộc sống hiện tại, không cần ba, anh chỉ muốn làm một Kỷ Tuân bình thường sống ở thôn Ngân Hồ. Có em, có bà, có hồ Ngân Hồ tựa như thiên đàng.” Kỷ Tuân nói xong, sự cô đơn trong mắt anh làm trái tim Sở Mạt co rụt lại đầy đau đớn, anh mỉm cười với cô, cô đột nhiên phát hiện hình như anh gầy đi rất nhiều.
”Sở Mạt, đây là những gì anh phải nhận, nhưng em là người vô tội. Tình hình bây giờ của anh còn phức tạp hơn em tưởng tượng rất rất nhiều, anh không muôn liên lụy đến em, cũng không muốn em bị thương vì anh.”
Thành thật mà nói, bây giờ đại não của Sở Mạt vẫn còn chưa tiếp thu được, ngoài mặt cô vẫn thể hiện là mình đang hiểu Kỷ Tuân nói gì, nhưng trên thực tế thì lại mơ hồ. Cái gì mà liên lụy, rồi bị thương, bộ bây giờ anh đang chấp hành một nhiệm vụ ”đặc biệt” như trong các kịch bản truyền hình và mấy cuốn tiểu thuyết sao?
Dù trong lòng đang có cả ngàn dấu chấm hỏi, nhưng cô vẫn còn đủ lí trí, cũng sẽ không hỏi anh thêm bất cứ vấn đề gì liên quan.
Cô đậy nắp bình giữ nhiệt lại, để dưới chân, nụ cười trên mặt bình tĩnh mà ung dung, ”Tuy rằng em không hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của anh lắm, nhưng em vẫn hiểu được ý của anh. Nếu như chúng ta vẫn còn liên lạc, thì em sẽ cản trở anh đúng chứ?”
”Không, Sở Mạt, ý anh không phải vậy…”
”Kỷ Tuân.” Sở Mạt cắt ngang, cô bình tĩnh lại, chăm chú nhìn vào mắt anh, nhìn vào thứ ánh sáng dịu dàng nhất mà cô từng gặp trong mắt anh.
Cô nâng tay đặt lên hai vai Kỷ Tuân, rướn người đến hôn sườn mặt anh, hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, như lời hứa hẹn của anh vậy…
”Em thích anh, Kỷ Tuân. Em biết anh không muốn làm em bị tổn thương, cũng giống như em không muốn khiến anh khó xử vậy.” Sở Mạt lạnh nhạt mỉm cười, ”Nếu không muốn ở bên nhau là quyết định của anh, vậy thì tôn trọng quyết định của anh, chính là quyết định của em.”
Lúc Sở Mạt bước xuống xe, giọng nói của Kỷ Tuân đã trở nên khàn khàn, ”Sở Mạt.”
Anh muốn giữ chặt cô lại, nhưng lại không muốn để cô dính vào Kỷ gia hư thối dơ bẩn như cái đầm lầy này.
Cô là bông hoa nhài thuần khiết lại sạch sẽ, ánh mặt trời và những hạt sương mới là nơi cô thuộc về.
Sở Mạt không dám quay đầu lại, khoảng khắc bước xuống xe, cô phải cố gắng lắm mới không để rơi nước mắt trước mặt anh.
”Kỷ Tuân, em rất vui vì đã gặp được anh, hy vọng anh cũng vậy.” Cô cố gắng mỉm cười, cười như khóc: ”Về sau, chúng ta không cần gặp nhau nữa.”
Nói xong Sở Mạt cũng không quay đầu lại mà đi về phía cửa ký túc, cô vừa che miệng khóc vừa mua hai lon nước ở chỗ máy bán nước tự động dưới lầu.
”Bịch, bịch.” Hai tiếng bịch vang lên, Sở Mạt cũng đã lau khô nước mắt trên mặt, cô hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn rằng đã bình thường trở lại thì quay về ký túc.
Đẩy cửa ký túc số 313 ra, Đường Đường và lão Nghiêm đang chơi game, hai người họ đang chen chúc ở chỗ của lão Nghiêm, thấy Sở Mạt đi vào, Đường Đường hỏi lúc nãy cô đi đâu vậy.
”Vốn định mua đồ ăn vặt, nhưng lại không biết mua gì. Nè, có mua nước cho các cậu.” Sở Mạt đặt hai lon nước lên bàn của lão Nghiêm, ”Mấy ngày nay tớ mệt quá, hôm nay phải ngủ sớm một chút, các cậu cứ chơi đi.”
Thấy có nước, Đường Đường hoan hô một tiếng rồi ôm cô hôn hai cái, cũng không hỏi gì nữa, để Sở Mạt leo lên giường ngủ.
Sở Mạt vừa mới leo lên giường, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Tống Vũ Tình nửa tháng không về lại xuất hiện.
Cô ta đứng dựa vào cửa, không chào hỏi với bọn Đường Đường mà trực tiếp nhìn Sở Mạt, dưới tác dụng của bút kẻ mắt, hai mắt Tống Vũ Tình càng thêm thâm thúy.
Sở Mạt thấy cô ta nhìn mình thì hoàn toàn mù mịt, miễn cưỡng cong khóe miệng cười với đối phương.
Tống Vũ Tình lại cười lạnh, nhấc giày cao gót đi đến chỗ bàn học của mình, lấy một cây son ra bắt đầu tô.
Đường Đường tò mò hỏi: ”Sao cậu còn tô son nữa vậy, lại định ra ngoài nữa à?”
”Đúng vậy.” Tống Vũ Tình mỉm cười, ”Lúc nãy tớ có đi ngang qua trường, định lên đây ngồi một chút. Nhưng cậu đoán xem tớ đã thấy gì?”
”Thấy gì vậy?” Đường Đường đi đến hỏi.
”Thấy một người của ký túc xá bọn mình đang bị bạn trai chia tay nha.” Tống Vũ Tình nói xong, tầm mắt lại dời lên người Sở Mạt, thấy bộ dạng đờ ra của cô, cô ta kinh thường hừ một tiếng, ”Một số sinh viên nữ bây giờ chẳng biết đang nghĩ gì nữa, họ tự muốn đi tìm phú nhị đại nói chuyện yêu đương, sau khi bị vứt bỏ rồi thì lại khóc lóc. Bọn họ cũng không tự soi gương xem xem mình có đủ tư cách để yêu đương với phú nhị đại không, chỉ với tư chất của bọn họ ư, bị đá là quá bình thường.”
Đường Đường tiếp tục nhiều chuyện, hỏi tới tấp: ”Là ai vậy? Là người cùng tầng với bọn mình hả?”
”Không rõ nữa, tớ chỉ thấy cô ta đi vào ký túc xá của chúng ta thôi.” Tống Vũ Tình cất son môi vào túi xách, đứng dậy nói: ”Được rồi, đã tán gẫu xong nhé, tớ phải đi đây. Ngủ ngon.”
Dứt lời, Tống Vũ Tình mở cửa đi ra bên ngoài. Từ lúc cô ta đi vào đến khi đi ra, còn chưa đến năm phút đồng hồ, nhưng đã thành công gợi lên tinh thần nhiều chuyện của Đường Đường.
Đường Đường nói: ”Lão Nghiêm, lão Nghiêm! Cậu đoán xem người Tống Vũ Tình nói là ai?”
Lão Nghiêm đang say mê chơi game, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên: ”Có quỷ mới biết. Vừa về đã bày trò quỷ quái, tớ nghĩ tám chín phần là nói cô ta thì có!”
Vì vậy Đường Đường đứng lên ghế, hỏi Sở Mạt, ”Mạt Mạt, Mạt Mạt, cậu biết Tống Vũ Tình đang nói ai không?”
”Không biết.” Sở Mạt lắc đầu, xoay người nằm xuống, ”Tớ muốn ngủ.”
”Thật bất ngờ ghê, không ngờ chỉ mới khai giảng vài ngày đã nghe tin có một cặp cãi nhau, không biết anh chàng đó có đẹp không nhỉ? Tống Vũ Tình nói anh ta là phú nhị đại đó? Mà không đúng, sao cô ấy lại biết người ta là phú nhị đại vậy?”
Nghe mấy lời thì thầm của Đường Đường, Sở Mạt nhắm chặt mắt bắt buộc bản thân phải ngủ.
Lúc nãy ở dưới lầu, xem ra bị Tống Vũ Tình nhìn thấy rồi.
Nhưng cũng không sao cả, mặc kệ Kỷ Tuân có phải phú nhị đại hay không, qua đêm nay bọn họ cũng không còn dính dáng gì nhau nữa rồi.
Sở Mạt không biết rằng, thấy cô và Kỷ Tuân trên xe, ngoài Tống Vũ Tình ra còn có một người nữa.