Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 11: Xe của bạn trai cậu cũng không tệ

Edit: Hinh

Đường Đường và Nghiêm Thiến Thiến tuy không phải là người Thượng Hải, nhưng nhà các cô ấy cũng không xa nơi này lắm, lúc nghe Sở Mạt nói nhà cô ở tận phương Bắc, hai người có chút kinh ngạc.

”Sao cậu lại đến nơi xa xôi thế này mà học vậy? Nếu không phải do ba tớ bắt buộc tớ phải học trường này thì tớ đã sớm tìm một trường lân cận để học ngoại trú lâu rồi.” Đường Đường thả hai chân xuống giường, vừa đung đưa chân ăn khoai tây chiên, vừa nói chuyện phiếm với các cô.

Nghiêm Thiến Thiến — à không, lão Nghiêm dường như có thể hiểu được tại sao Sở Mạt lại quyết định như vậy, ”Trưởng thành rồi mà, cứ ở nhà mãi cũng chẳng được gì. Tớ cũng không muốn ở nhà nữa, lúc ba tớ nói sẽ đến thăm tớ tớ còn không chịu nữa là.”

Đến học tập ở đây, các cô đều được tự do, Sở Mạt cũng vậy. Cô cười cười nói: ”Tớ là do đồng ý với một người, anh ấy nói nơi này rất tốt nên tớ mới đến.”

Đường Đường lập tức ngửi được mùi bát quái, cô nàng nháy mắt hỏi Sở Mạt: ”Là ai vậy? Bạn trai hả? Cho bọn tớ gặp mặt được không?”

Lão Nghiêm cũng đầy kỳ vọng nhìn sang, ”Cậu có bạn trai à?”

Nghĩ đến Kỷ Tuân, nụ cười trên mặt cô có chút cứng lại, rốt cuộc anh có phải là bạn trai của cô không? Nếu là hai tháng trước, đáp án trong lòng Sở Mạt chắc chắn là ‘phải’, nhưng bây giờ cô chẳng dám thừa nhận nữa.

Cô lắc đầu với lão Nghiêm, tỏ vẻ thoải mái cười: ”Không phải, là một người bạn ở quê thôi.”

Đường Đường nghe xong không chỉ không thất vọng, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm, cô ấy cười tủm tỉm nói: ”Vậy là được, chúng ta cùng nhau tìm bạn trai đi! Tớ nghe các sư huynh, sư tỷ nói trong trường Đại học có rất nhiều cơ hội để yêu đương, tớ mong đợi lắm đó!”

”Cậu mong cái gì?” Lão Nghiêm không thấy hứng thú lắm, bĩu môi: ”Mấy chuyện yêu đương phiền chết đi được, tớ không nhất định phải tự làm mình mệt thế.”

”Nhưng nếu tìm được một người bạn trai tốt thì anh ấy sẽ mua cho mình rất nhiều đồ ăn nha!” Đường Đường đã thất vọng với lão Nghiêm, cô ấy chuyển toàn bộ sự kỳ vọng gửi gắm vào Sở Mạt, ”Mạt Mạt, cậu nói đi!”

Sở Mạt cười cô ấy: ”Đường Đường, cậu đây là không phải tìm bạn trai, mà là tìm người chăn nuôi thì có!”

”Hahaha, đúng đó!” Lão Nghiêm ôm bụng cười to.

Đường Đường bị hai người cười cũng không cảm thấy xấu hổ, cô ấy lại xoa xoa bụng nói: ”Mà nè, tớ vẫn còn đói bụng. Bọn mình ra ngoài ăn đi?”

Bây giờ mặt trời đã sắp lặn rồi, người thứ tư của ký túc vẫn chưa xuất hiện, Sở Mạt nghĩ nghĩ rồi nói cũng được, vừa hay đi dạo quanh sân trường một vòng cho quen đường quen nẻo.

Vì vậy ba người leo xuống giường chuẩn bị đi ăn cơm.

Đúng lúc này, cửa ký túc bị đẩy ra, người bạn cùng phòng cuối cùng của bọn cô đạp giày cao gót xuất hiện.

Hình như Tống Vũ Tình là người Thượng Hải, dáng người cao gầy, diện mạo cũng hơn người. Lúc này cô ấy đang mặc một bộ váy hoa liền thân xa xỉ tinh xảo, trên mặt còn đeo một cái kính râm bản to. Bên người chỉ mang theo một cái vali nhỏ đi báo danh, hơi ngước cằm nhìn bọn Sở Mạt trước mặt, hai bên như đối lập nhau vậy, Tống Vũ Tình từ đầu đến chân đều tinh xảo cao ngạo như một con thiên nga, mà bọn Sở Mạt lại như những con vịt xấu xí đầy bùn đất.

Trước tiên Tống Vũ Tình tự giới thiệu bản thân bằng tiếng Thượng Hải, thấy đám Sở Mạt không có phản ứng gì thì hơi thất vọng, cô ta tháo kính râm xuống, dùng tiếng phổ thông nói lại lần nữa: ”Chào các cậu, tớ là Tống Vũ Tình.”

Nước hoa trên người cô ta có hương rất ngọt, làm đầu Sở Mạt hơi choáng, vẫn là Đường Đường chủ động vươn tay ra, chớp đôi mắt to tròn, nói: ”Xin chào, tớ là Đường Đường. Còn đây là Sở Mạt và lão Nghiêm.”

Tống Vũ Tình đánh giá bàn tay đang vươn ra trước mặt, thấy trên tay cô ấy còn dính vụn khoai tây thì lập tức nhíu mày, sau đó có chút khó xử liếc cái vali trong tay mình, ”Tớ cầm vali nên tay dơ lắm.”

Cô ra lấy lý do đó để từ chối bắt tay Đường Đường, cô ngốc kia dĩ nhiên không biết được hàm ý trong câu nói đó, còn cười với cô ta, nói không ngại, nhưng Tống Vũ Tình vẫn đứng im.

Lão Nghiêm không đứng nhìn được nữa, vừa định mở miệng, Sở Mạt đã giữ cô ấy lại.

Sở Mạt đưa tay nắm lấy bàn tay còn đang giơ ra trên không trung của Đường Đường, lễ phép mỉm cười với Tống Vũ Tình, ”Cậu vừa đến đây, có gì… cần bọn tớ giúp không?”

”Chắc không có gì đâu.” Tống Vũ Tình nhìn thoáng qua cái vali nhỏ trong tay, nhún vai. Đôi giày cao gót cô ta đang đi ít nhất cũng phải mười phân, nhưng phải hơi hơi ngẩng đầu mới miễn cưỡng coi như bằng Sở Mạt. Cô ta đánh giá Sở Mạt một chút, hình như nhớ đến gì đó, cười nói: ”Tớ có thấy cậu ở trước cổng trường, xe của bạn trai cậu cũng không tồi.”

Ý cười trên mặt Sở Mạt hơi cứng lại, nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, bỏ qua đề tài này, ”Bọn tớ đang định đi ăn cơm, có cần mua gì về cho cậu không?”

Tống Vũ Tình nhíu mày, ”Lát nữa tớ có hẹn rồi.”

Cô mỉm cười gật đầu, ”Được, vậy bọn tớ không quấy rầy cậu sắp xếp nữa.” Dứt lời, một tay cô nắm Đường Đường, một tay lôi lão Nghiêm đẩy cửa ra khỏi phòng.

Trước khi cánh cửa đóng sầm lại, đối mặt với ánh mắt của Tống Vũ Tình, Sở Mạt vẫn lễ phép duy trì nụ cười mỉm.

***

Trên con đường mòn của vườn hoa ngoài ký túc xá.

Lão Nghiêm hình như bị Tống Vũ Tình chọc giận rồi, giọng điệu lúc nói chuyện còn pha chút giận dữ, ”Cậu xem cô ta đi, đúng là khó ưa! Đường Đường chỉ muốn bắt tay một cái thôi lại làm như trên người cậu ấy có bệnh dịch gì không bằng, thật quá đáng!”

Đường Đường dĩ nhiên cũng thấy có gì đó không đúng, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều như lão Nghiêm, ”Tớ thấy cô ấy tuy đẹp nhưng lại có hơi kiêu ngạo, có thể là tất cả những người đẹp đều như vậy?”

”Mẹ nó!” Lời lẽ của lão Nghiêm đầy chính nghĩa, ”Sở Mạt lớn lên cũng đẹp lắm mà, sao cậu ấy lại không như vậy?”

Sở Mạt đột nhiên bị nhắc đến, có chút thụ sủng nhược kinh, ”Đa tạ ngài đã coi trọng.” Thấy vẻ mặt lão Nghiêm hơi thả lỏng, cô mới kéo kéo tay cô ấy nói, ”Được rồi, bây giờ mới là ngày đầu tiên thôi, không cần quá gay gắt thế này. Cứ tiếp xúc với nhau dần dần, cậu cũng không cần quá để ý tới cô ấy làm gì, ít nói chuyện với cô ấy là được.”

Đường Đường bên cạnh gật đầu: ”Có lý, nếu cô ấy vẫn như vậy, thì chúng ta không nói chuyện với cô ấy nữa là được.”

Đường Đường thật sự đúng là một cô gái rất đáng yêu, đôi mắt to của cô ấy cứ chớp chớp nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút buồn trong đó. Sở Mạt dùng giọng điệu như nói chuyện với con nít nói với Đường Đường, ”Ừm, chúng ta không nói chuyện với cô ấy nữa.”

Lão Nghiêm cuối cùng cũng bị hai người chọc cười, ba người vừa cười nói vừa đến căn tin.

Trường rất rộng, gồm có bốn căn tin. Gần ký túc xá của Sở Mạt là căn tin số hai, Đường Đường rất thích món thịt kho tàu do đầu bếp ở đây làm, cô ấy nói sau này mỗi ngày đều sẽ đến đây ăn.

Ba người ăn cơm xong thì đi dạo quanh sân trường một vòng, mới đi loanh quanh một lát thôi mà trời đã tối đen.

Lúc bọn cô trở về ký túc, Tống Vũ Tình đã sớm mất dạng. Giường của cô ấy còn chưa trải khăn, cái vali màu bạc thiết kế khéo léo được đặt ở bên cạnh bàn học, trong căn phòng nho nhỏ vẫn còn mùi hương nước hoa của cô ta thoang thoảng, ngọt đến phát ngán.

Sở Mạt đột nhiên nghĩ đến câu nói lúc nãy của Tống Vũ Tình.

”Xe của bạn trai cậu cũng không tồi.”

Nhìn cách ăn mặc của Tống Vũ Tình, chiếc xe nhìn có vẻ đại chúng của Kỷ Tuân thật sự đạt đến tiêu chuẩn ”không tồi” của cô ta sao?

Sở Mạt cảm thấy sự hiểu biết của cô đối với Kỷ Tuân quá ít.

Cả ngày mệt mỏi rồi, buổi tối của ngày đầu tiên sống cùng nhau, còn chưa đến mười giờ bọn Đường Đường đã ngủ mất tiêu.

Trong căn phòng yên tĩnh đen như mực, Sở Mạt còn nghe thấy âm thanh máy móc đang vận hành của điều hòa, không tự chủ được nghĩ đến Kỷ Tuân.

Thật ra hôm nay cô có chuyện muốn hỏi anh, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Cô biết trong khoảng thời gian này Kỷ Tuân nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn muốn hỏi anh, rằng lời hứa với cô anh có còn nhớ không. Nếu không nhớ, thì tại sao hôm nay anh lại đến đón cô, còn vì đi với cô mà làm chậm trễ chuyện của mình?

Nếu còn nhớ, vậy thì tại sao lúc gặp lại, giữa bọn họ lại có cảm giác xa cách đến vậy?

Không nghĩ ra.

Sở Mạt mệt mỏi che mắt, thở dài một hơi.

Bỗng nhiên, điện thoại ở bên cạnh gối vang lên một tiếng.

Là tin nhắn của Kỷ Tuân.

”Ngủ chưa?”

Sở Mạt nhìn ảnh đại diện của Kỷ Tuân, ngón tay đặt lên bàn phím, nhưng thật lâu cũng không trả lời.

Kỷ Tuân nhìn dòng chữ ”Đối phương đang nhập tin nhắn” ở trên khung thoại thật lâu, cô vẫn còn chậm chạp chưa trả lời.

Anh hơi nhíu mày, ngón tay thon dài đánh chữ như bay trên bàn phím.

”Đợi em có ngày nghỉ, tôi đưa em ra ngoài đi chơi được không?”

Gửi tin nhắn được một lát, Sở Mạt rất nhanh đã trả lời.

”Hai ngày sau em phải đi huấn luyện quân sự, có lẽ sẽ không có thời gian.”

”Tôi sẽ đến trường gặp em. Hôm nay em sắp xếp lại đồ đạc có thấy thiếu cái gì không? Tôi mua tặng em.”

”Không cần phiền anh đâu, ở đây có siêu thị, em tự đi mua là được.”

Sở Mạt trả lời rất lễ phép, rất khách khí. Nhưng đây không phải là thái độ mà Kỷ Tuân muốn.

Rốt cuộc là anh muốn gì, anh cũng không rõ nữa.

Lát sau, tin nhắn của Kỷ Tuân lại gửi đến: ”Đừng khách khí như vậy, Sở Mạt. Đây là chuyện nên làm mà.”

Nên làm? Cái gì gọi là nên làm cơ? Nếu bọn họ chỉ là những người bạn bè bình thường, thì anh vốn không cần phải làm mấy chuyện này, nhưng nếu không phải, vậy rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì?

Mặc dù lúc trước cũng có cảm giác ngọt ngào, nhưng bọn họ chưa từng xác định quan hệ một cách rõ ràng với nhau, cũng chưa từng nói thích nhau.

Màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng xanh, chiếu lên gương mặt Sở Mạt, cô bắt được mấu chốt trong tin nhắn của Kỷ Tuân, trong lòng đột nhiên có một cảm giác không nói nên lời. Có tủi thân, cũng có nghi ngờ. Cô rất muốn hỏi anh, nhưng cô lại không dám, sợ không phải là đáp án cô mong muốn. Đến lúc đó, quan hệ của cô và Kỷ Tuân sẽ chấm dứt mất.

Sở Mạt không muốn nghĩ thêm nữa, cô nhanh tay gõ thêm mấy chữ rồi gửi đi, sau đó tắt thông báo của điện thoại, đặt bên gối, không muốn để ý nữa.

”Cảm ơn anh đã chiếu cố. Nhưng đừng đối xử tốt với em quá, em sẽ hiểu lầm anh mất, rồi ỷ lại vào anh, mà em cũng không muốn biến thành loại người anh ghét đâu. Có thể anh sẽ không hiểu em đang nói gì, đến em cũng không hiểu nữa. Em ngủ trước đây, ngủ ngon.”

Đúng thật là anh không hiểu ý của cô.

Kỷ Tuân nhìn tin nhắn Sở Mạt gửi đến, nhíu mày.