Giường Của Kim Chủ Vừa Thơm Vừa Mềm

Chương 2: Trò chơi bắt đầu

Cuối cùng Hàng Nhân cũng không ăn món thịt kho tàu kia.

Trên thực tế, ngoại trừ Ninh Tri Phi thì không có người nào đến để ăn cơm, chưa kể đến nữ minh tinh, Lâm Quan cùng với hai nam minh tinh của đoàn làm phim cách vách căn bản không ăn được bao nhiêu, ăn một miếng xong lại phải luyện tập 1 tiếng, vậy nên ai cũng đều nhịn ăn nhịn uống để giữ dáng, không ai muốn sau khi ăn phải tập thể dục đến kiệt sức.

Cũng do Ninh Tri Phi tuổi còn nhỏ, có sức khỏe tốt và có đường tiêu hóa khỏe mạnh mới dám ăn uống thả cửa như vậy.

Nhưng dù Hàng Nhân không ăn miếng thịt kho đó, Lâm Quan vẫn ghim cậu.

Trước kia Hàng Nhân đến thăm ban, Lâm Quan và Ninh Tri Phi tuy không thân lắm nhưng cũng có thể cho nhau mặt mũi, không ngờ sau khi kim chủ tới một chuyến, Lâm Quan như gà chọi thời thời khác khắc phòng bị, đối phó với Ninh Tri Phi.

Thủ đoạn đầu tiên mà hắn đối phó Ninh Tri Phi là sửa kịch bản, xóa giảm suất diễn của Ninh Tri Phi

Ngay từ đầu Ninh Tri Phi còn thờ ơ, Lâm Quan có sửa cũng không thể vượt quá điểm mấu chốt, Kỳ Lân là nam thứ hai, không thể đổi thành vai nam năm nam sáu được.

Nhưng càng về sau Lâm Quan bắt nạt cậu, thật sự là càng ngày càng quá đáng, thời gian Ninh Tri Phi đóng phim biến thành chờ diễn, mười ngày có năm ngày là canh giữ ở bên ngoài chờ Lâm Quan chậm rì rì diễn một lần lại một lần.

Điều này là không thể chịu đựng được.

Tìm một lúc, Ninh Tri Phi tìm đến đạo diễn, ý của cậu là nếu để Lâm Quan làm lộn xộn như thế này, nội dung bộ phim sẽ bị thay đổi hoàn toàn, sẽ không có lợi cho bất kỳ ai. 

Đạo diễn nhét cái mông mập mạp vào ghế sô pha nhỏ, từ trong miệng phun ra một điếu thuốc, thở dài nói: “Tôi biết rồi, không phải là tôi không muốn giúp cậu. Tôi thật sự không thể làm gì được. Phía sau Lâm Quan là ai cậu cũng biết, đừng nói tôi không đắc tội nổi, ngay cả Ngụy tổng của các cậu tới cũng vậy thôi.”

Ninh Tri Phi banh mặt ra khỏi phòng đạo diễn, tình cờ gặp Lâm Quan trên đường, anh ta vẫn giả vờ nở nụ cười ấm áp, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là chế giễu: “Ninh Tri Phi, muốn thêm đất diễn? Đừng mơ nữa, không phải mày thanh cao sao? Không phải khinh thường quy tắc ngầm sao? Tao nói cho mày biết, mày chỉ xứng nhận cái tao vứt đi thôi.”

“Lâm Quan, anh không bị bệnh chứ?”. Ninh Tri Phi kìm nén tức giận, cố gắng biểu hiện vân đạm phong khinh, cậu lại nói: “Có rảnh thì đi sửa lại cái mũi đi, coi chừng sụp.”

Nói xong, sắc mặt Lâm Quan liền khó coi, Ninh Tri Phi cọ bả vai Lâm Quan đi thẳng.

Sau khi về phòng đóng cửa, Ninh Tri Phi không nhịn được nữa, tức giận đến mức chơi trò con rắn tham lam vô số lần, bắt được một con liền coi nó là Lâm Quan.

Thời điểm Ứng Cát Tường trở về, con rắn của Ninh Tri Phi đã thô tráng dọa người.

Thông thường Ninh Tri Phi chơi con rắn tham ăn đến nỗi này chính lạ đang rất tức giận, trong lòng Ứng Cát Tường hiểu rõ, hắn thanh giọng nói, ngồi xuống bên người Ninh Tri Phi, biết rõ còn cố hỏi: “Ở chỗ đạo diễn bị ăn hiếp à?”.

Ninh Tri Phi rầu rĩ ừ một tiếng.

Ứng Cát Tường ngả người trên sô pha: “Tôi đã nói rồi, chuyện này đạo diễn quản không được, bên công ty cũng quản không được.”

Ninh Tri Phi tiếp tục đi cuồng ăn rắn nhỏ, không nói một lời.

“Haizz….” Ứng Cát Tường chọc chọc eo Ninh Tri Phi, nói: “Nhưng cũng không phải không có cách nào, cậu có muốn biết không?”

Ninh Tri Phi dừng tay một chút, lại tiếp tục chơi, hỏi: “Cách gì?”.

Ứng Cát Tường cười cười, nói: “Lâm Quan hống hách như vậy do dựa vào ai, cậu làm cho hắn ta mất đi chỗ dựa, kiếm cho bản thân một cái đùi để ôm, đến lúc đó hắn ta còn có thể hống hách được nữa sao?”.

Ninh Tri Phi nghe xong trượt tay một cái, đầu của con rắn trong trò chơi bị đụng vào tường.

Game over

___________________

Ninh Tri Phi đứng ở hiện trường hội đấu giá trong đầu có chút ngốc, cũng không biết bản thân như thế nào mơ mơ màng màng bị Tường ca lừa gạt tới chỗ này để ôm đùi Hàng Nhân.

Đây là hội đấu giá mang tính chất làm từ thiện, Đại lão bản Ngụy tổng ra mặt tổ chức, Ứng Cát Tường nói với cậu lần đấu giá này có một bộ cờ vây thời nhà Tống, Hàng Nhân rất có hứng thú với cờ vây, cô nhất định sẽ mua nó, đến lúc đó cậu chỉ cần giả bộ giơ bảng vài lần khiến Hàng Nhân chú ý là được rồi.

Ninh Tri Phi nghe xong còn nghĩ nghĩ, hỏi: “Tường ca, nếu Hàng tổng kêu giá được một nửa bỗng ngại đắt không ra giá nữa thì làm sao bây giờ? Lỡ em đấu giá được thì làm sao trả nổi?”.

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, Hàng tổng kiểu gì cũng mua thôi, đối với Hàng tổng, tiền bạc đều không thành vấn đề.” Ứng Cát Tường nói.

Quả nhiên, đúng thật là do Ninh Tri Phi lo xa, Ninh Tri Phi giơ bảng hai lần kêu giá nho nhỏ, sau đó Hàng Nhân liền không kiên nhẫn, đơn giản kêu giá gấp đôi.

Ninh Tri Phi nhìn giá mà đau cả răng.

Sau khi bán đấu giá là tham gia tiệc rượu, Hàng Nhân đến chỗ nào cũng đều là tiêu điểm, Ninh Tri Phi thấy cô bị người người vây quanh liền không đi quấy rầy.

Cho đến khi Hàng Nhân về phòng nghỉ cậu mới bám theo.

Cậu vốn nghĩ chờ Hàng Nhân ra khỏi phòng nghỉ sẽ diễn vở kịch “ngẫu nhiên gặp được”, khồng ngờ chỉ đi theo tới lầu 16 đã bị phát hiện.

Hàng Nhân mặc một bộ lễ phục thân đuôi cá, vừa lúc lộ lưng cô, lúc cô xoay người làm cho dáng người càng thêm rõ ràng, cực kỳ mê người.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhàn nhạt hỏi Ninh Tri Phi: ” Cậu có chuyện gì sao?”.

Ninh Tri Phi xấu hổ sờ sờ gáy, khó khăn nghẹn ra nụ cười, nói: “Ách… Hàng tổng, cô còn nhớ tôi không?”

Hàng Nhân làm vẻ mặt: cậu đang nói gì đó.

Nhìn dáng vẻ cô là biết quên hết sạch rồi.

Ngay lúc này Ninh Tri Phi chỉ muốn xoay người chạy trốn, nhất định cậu bị Tường ca dụ dỗ làm cho choáng váng đầu óc rồi.

Không ngờ ngay lúc cậu vừa định xoay người, lại nghe thấy Hàng Nhân suy tư nói: “Cậu là..thịt kho tàu?”.

“….Đúng….Tôi là cái kia thịt kho tàu.” Ninh Tri Phi nhận mệnh gật đầu.

“Có việc gì sao?” Hàng Nhân hỏi lại lần nữa.

Ninh Tri Phi thật cẩn thận tiến về phía trước hai bước, bảo trì khoảng cách lễ phép, trong đầu cậu suy nghĩ tìm từ, mỉm cười, nói: “Tôi tới chúc mừng Hàng tổng, bộ cờ vây kia rất là hiếm thấy.”

“Cậu cũng thích cờ vây sao?” Hàng Nhân hỏi.

Ninh Tri Phi bắt đầu nói dối: “Thích, từ nhỏ tôi đã học cờ vây.”

Hàng Nhân: “Không phải từ nhỏ cậu học ba lê sao?”.

Ninh Tri Phi: “…..Hàng tổng, sao ngài lại nhớ rõ chuyện này?.”

Hàng Nhân dừng một chút, chớp chớp đôi mắt, thành khẩn nói: “Vừa mới nhớ ra.”

Kế tiếp, Ninh Tri Phi không biết nên nói gì, cậu chưa từng làm nghiệp vụ ôm đùi, vừa bắt đầu đã đụng phải cấp bậc kim cương Hàng Nhân, vì thế hai người lâm vào một loại quỷ dị trầm mặc.

Trong lòng Ninh Tri Phi tính toán từ bỏ trở về, liền nghe được tiếng của người đối diện: “Cậu tới tìm tôi, là muốn xem bộ cờ vây kia sao?”

“Đúng đúng đúng!” Ninh Tri Phi vui mừng khôn xiết đáp.

Hàng Nhân lại nói: “Sau khi đấu giá được tôi đã cho người đưa bộ cờ vây về nhà rồi.”

Ninh Tri Phi: “…” Ngài nói cái gì vậy…

“Nói như vậy…” Ninh Tri Phi vừa mới nói bốn chữ đã bị đánh gãy.

Hàng Nhân thế nhưng cười cười, nói: “Nói như vậy, nếu cậu không ngại có thể đến nhà tôi nhìn xem, cách nơi này cũng không xa.”

Hết chương 2