Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 349

“Kho tin” của Bạch tiên sinh không phải ‘mua tin tức’ mà là ‘thu thập tin tức’. Điều này có nghĩa là, người có liên quan tới một tin nào đó sẽ tới BEACHER mua lại tin tức của chính mình. Vụ mua bán tin tức này là đơn phương, sau khi tin đã được mua thì sẽ được chuyển giao cho người đó, hoàn toàn phong tỏa. (3)

Bạch tiên sinh làm lũng loạn thị trường này. Khắp thành phố H và 3 tỉnh lân cận, không còn nơi nào thu nhận tin tức ngoại trừ “Kho tin”. Điều này khiến lòng người bất an.

Bạch tiên sinh từng mịt mờ nói về “Kho tin” với Trịnh Hòa, tiếc rằng, cậu là người thừa kế tập tính “theo điều tài, tránh cái tai” của loài linh trưởng, nên Bạch tiên sinh vừa nói hết lời, cậu liền quên sạch. Thế nhưng ngay lúc này, hiện thực nói cho cậu biết: “Con à, làm người đừng sống ngây thơ quá —”

Mưa tầm tã, hẻm.

“Nói! “Kho tin” ở đâu?!” Hai người đàn ông cao lớn, chừng 1m8 vây lấy Trịnh Hòa, một người dí họng súng đen ngòm vào lưng cậu.

Trịnh Hòa sợ đến mức chân nhũn ra, cậu không ngờ mình chỉ đi mua thức ăn cho chó thôi mà lại gặp chuyện đáng nhẽ chỉ xảy ra trên TV này.

“Kho kho kho kho kho tin là cái gì nha?” Lưỡi cậu cứng ngắc, miệng lắp bắp run rẩy, trực giác cho cậu biết, khẩu súng đó là hàng thật.

“Đừng giỡn mặt với bọn tao!” Người đàn ông lạnh lùng nói, báng súng đập vào vai Trịnh Hòa. Trịnh Hòa nghe tiếng xương mình ‘rắc’ một cái, sau đó cánh tay lặt sang một bên, cậu đau quá, quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Người đàn ông cầm súng hừ lạnh, hắn lắp thêm một họng súng dài rồi chĩa về phía Trịnh Hòa: “Phí thời gian quá.”

Phần đồng tử mắt Trịnh Hòa co rụt lại, cậu nhận ra mình thực sự gặp phải nguy hiểm, hơn nữa còn không có Bạch tiên sinh bên cạnh —–

Không thể chết ở đây được.

“Đợi chút!” Cậu chống tường đứng lên, không nhìn vào họng súng đó, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói, “Anh, anh có thể gợi ý cho tôi chút không? Có lẽ tôi biết “Kho tin” ở đâu….”

Mọi người đều cho rằng “Kho tin” là tên một tập đoàn, chỉ Bạch Ân mới biết, “Kho tin” là ký ức của ông.

Người đàn ông trầm tư một chốc, dí họng súng vào đầu Trịnh Hòa: “Mày tên là ‘Trịnh Hòa’ phải không?”

Cảm giác lạnh lẽo của họng súng khiến Trịnh Hòa run lên, tay phải cậu nắm chặt chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, xoay không ngừng. Gã đàn ông gầm lên: “Mày làm gì thế?”

Trịnh Hòa vội giơ hai tay lên, tay cậu run lẩy bẩy, gã dùng dao cắt đứt dây đồng hồ, xem xét kỹ, liếc nhìn Trịnh Hòa một cái, gã bên cạnh ngầm hiểu ý, gật đầu, cầm lấy súng lục, dí vào Trịnh Hòa tiếp.

“Không có gì đâu….” Trịnh Hòa cuống quít hô lên.

Gã dùng dao cậy mặt đồng hồ lên, quả nhiên trong đó không có gì cả liền nửa tin nửa ngờ, đút nó vào túi áo, hỏi: “Bạch Ân là gì của mày?”

“….Người yêu.” Nghe tới đó, Trịnh Hòa liền biết vì sao chúng tới.

Tên dùng súng nói: “Tao thấy cái thằng ẻo lả này chẳng biết gì đâu, có hỏi cũng vô dụng, không bằng bắt nó về làm con tin thì có lời hơn.”

“Mày nghĩ nó có tư cách làm con tin sao?” Gã kia nghi ngờ hỏi.

Trịnh Hòa nghe hai người này định đưa mình đi đâu đó, liền biết không ổn, hô: “Tôi nhớ rồi! Tôi biết “Kho tin” ở đâu!”

“Chỗ nào?” Người nọ lại đập vào vai trái của Trịnh Hòa lần nữa.

Trịnh Hòa đau run rẩy, cậu không biết tay mình gãy hay hỏng luôn rồi, đành cố dằn cơn đau xuống, rồi dùng tay kia nâng cánh tay đau lên, nói: “Tầng cao nhất của BEACHER.”