Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 419

Nhìn mấy kẻ chưa nhận ra sự có mặt của mình, Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, lấy di động ra bấm vài nút, sau đó rời khỏi, đóng cửa lại.

Mọi người trong phòng còn chưa biết những lời mình nói đã bị ngài “kim chủ”, “ô dù to” nghe được, vẫn còn hào hứng bàn nhau xem xả giận hộ cô nàng tổ phục trang thế nào. Phía ngoài cửa, Bạch tiên sinh hít sâu một hơi ——

Rầm!

Cửa bị Bạch Ân đá văng.

Mọi người giật thót, mặt ai nấy đều trắng bệch như cây lau nhà bị nước tẩy tẩy trắng vậy.

Bạch Ân híp mắt nhìn quét mọi người: “Dường như tôi nghe được chuyện gì đó không được tốt lắm, có thể nói lại sao?”

Mấy người khi nãy hào hứng nhất giờ ngậm miệng không dám ho he, vẻ mặt ai nấy đều vô tội hết mức. Những người khác tuy khó chịu với thái độ ngạo mạn của Bạch tiên sinh nhưng lại sợ, không nói câu nào.

Bạch tiên sinh cười lạnh, chuyện hôm nay may mà ông gặp được, không thì bảo bối nhà ông đã bị người ta chửi bới thế này đây. Kiệt Tử và Trần Minh đứng ngoài cửa sổ thấy được cảnh này, vẻ mặt trở nên quỷ dị, Kiệt Tử nhỏ giọng hỏi: “Bạch tiên sinh chưa uống thuốc à?”

Trần Minh nói: “Sao tôi biết được, nhưng nhìn thế này chắc lại hỏng chỗ nào rồi.” Sau đó, hắn nhảy ra, nói với Bạch Ân, “Ngài sao thế?”

Bạch Ân không để ý tới hắn, bảo Kiệt Tử dọn ghế cho mình, cặp chân dài vắt chéo, đôi tay đi găng lụa trắng được đặt tao nhã trên đầu gối, ông chẳng khác nào lão phật gia đang nhìn lũ người hèn mọn: “Đưa người phụ trách tới đây.”

Đây là lần đầu Trần Minh tới đoàn phim cùng Bạch tiên sinh, nghĩ mãi hắn cũng không biết người phụ trách là ai liền nhìn về phía đám người. Một cô bé nhỏ giọng đáp: “Đạo diễn Vương đi ra ngoài, hiện trong đoàn chỉ có nhà sản xuất và phó đạo diễn.”

Bạch Ân dùng ngón tay gõ gõ đầu gối, mỉm cười: “Gọi điện cho đạo diễn Vương của các người, nói với hắn: Trong vòng nửa tiếng nữa, nếu không xuất hiện thì đừng hòng được quay phim, cám ơn.”

Mấy cô nàng trẻ tuổi sợ quá, che miệng lắc đầu, Kiệt Tử ra vẻ như định đá họ thì Trần Minh đã ra chân đá hắn: “Không được trò trống gì cả, Bạch thiếu gia còn chưa cho cậu động thủ đâu.”

Kiệt Tử nhìn về phía Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói: “Trịnh Hòa còn ở phía trên, cứ từ từ đi.”

Tuy trong đoàn phim cũng có người trải đời, nhưng cái tác phong không thèm để ý đến ai khác của Bạch Ân vẫn dọa được họ. Lúc này mới có mấy người lôi điện thoại ra gọi điện cho người quản lý, nhất là cô nàng tổ phục trang kia, thấy Kiệt Tử, Trần Minh dẫn những vệ sĩ khác bước từ xe xuống liền vừa khóc vừa nói với đạo diễn Vương.

Giữa lúc nước sôi lửa bỏng này, Trịnh Hòa gọi điện hỏi Bạch Ân lúc nào tới đón cậu. Bạch Ân không muốn Trịnh Hòa xuống dưới lúc này liền bảo cậu đợi chút, cứ ở phòng nghỉ, nghỉ ngơi đi. Trịnh Hòa lầm bầm bảo muốn về nhà sớm, Bạch Ân hỏi hôm nay ở đoàn phim có phải gặp chuyện gì không, Trịnh Hòa vui vẻ nói hôm nay chụp loạt ảnh tuyên truyền đẹp cực kỳ, hơn nữa diễn rất nhập tâm, lúc đạo diễn hướng dẫn, cậu gần như chỉ cần một lần là qua được đoạn thoại đó, lải nhải một hồi nhưng tuyệt nhiên không đả động tới chuyện phục trang.

Bạch Ân mơ hồ đoán được, có lẽ Trịnh Hòa không muốn gây thêm phiền phức cho mình, cũng có thể cậu thực sự thấy chuyện này không quan trọng gì. Ông thở dài, biết Trịnh Hòa ngay tại trên lầu chờ mình, thực sự muốn lên đó ôm cậu ấy xuống. Giờ, đến chính ông cũng không biết trong những tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa, loại tình cảm nào sâu hơn. Nhất là trong khoảng thời gian này, việc trị liệu khiến trạng thái tinh thần của ông không tốt, nhưng từ đầu tới cuối, ông vẫn rõ ràng nhận thấy, mình không thể rời khỏi Trịnh Hòa.

“Chút nữa mấy người kia sẽ tới, ” Bạch Ân chống đầu nhìn đám người, “Các cô cậu hẳn phải kể lại cho tôi chuyện gì đã xảy ra chứ?”

Trong cái giới này, nếu không lộ mặt, không ai biết ông là người nào. Trước giờ Bạch tiên sinh rất ít lên tiếng, BEACHER và “Hán Tân Đường” của ông lại không giống “Kho tin”. Nhiều người chỉ biết xí nghiệp đó rất lớn, triển vọng không tồi, nhưng chủ tịch, giám đốc thực sự là ai thì không một người rõ. Đương nhiên giới giải trí càng không biết, người trong đoàn phim dù hỏi thăm thế nào cũng chỉ biết năm kia, Trịnh Hòa câu được một vị đại gia họ Bạch, nghe nói rất nhiều tiền, dường như không phải dân làm ăn chính đáng. Ngoài những tin tức đó ra, không ai đào được thông tin gì khác.

Ở giới này ai chẳng có chút quyền, có chút tiền nha, hơn nữa lâu thế rồi mà Trịnh Hòa cũng chỉ từ diễn viên hạng ba lên hạng hai, không có “khả năng” gì mà dám kênh kiệu, đã có nhiều người khó chịu với cậu từ lâu, “ba người thành hổ”, Trịnh Hòa bị xa lánh là chuyện sớm muộn. Nhưng giờ, khi họ thấy người đàn ông vẫn thường đi theo Trịnh Hòa được một nhóm vệ sĩ áo đen bảo vệ, cao ngạo nhìn họ như nhìn thứ gì đó hèn kém và ghê tớm, cả đám cảm thấy lạnh người.

Mãi không đợi được đáp án mong muốn, ông nhíu mày, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.