Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 21: Hồng Ngọc

Ánh nắng len lỏi vào trong các ngõ ngách, tiếng vù vù tạt gió mạnh bạo, làn mây trăng xóa không ngừng chuyển động bên ngoài. Danh Băng Long đúng là không chỉ để gọi, tất cả mọi thứ đều tiên tiến nhất thế giới.

Chuyến đi lần này chỉ có Hắc Long cùng ba người Tâm Mỹ đi, cũng coi như là trải nghiệm lần đầu. Nhìn khuôn mặt cười toác đến tận mang tai của bọn họ, Hắc Long không nhịn được khóe miệng run rẩy, cần phấn khích vậy không?

“Khụ…Mấy người nên nhỏ nhẹ chút, lão đại đang ngủ. Tốt nhất ra khoang khác thì tốt hơn.” Mắt chuyển đến người đang mệt mỏi ngủ say, Hắc Long nhắc nhở rồi dẫn đầu ra khoang dưới.

Gần đây lão đại rất mệt mỏi, tuổi ăn học còn chưa qua, vậy mà ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, cho dù là một người đàn ông cũng không chịu được. Vẫn nên để lão đại ngủ một chút, đến nơi có thể gọi dậy.

“Lần này các người đừng có làm lão đại mất mặt, nghiêm túc một chút.” Hắc Long dựa vào ghế ngồi, vẫn là nên nhắc nhở bọn họ một chút. Phải biết rằng, lão đại ghét nhất là làm chuyện mất mặt lão đại nha.

"Người ta biết rồi.” Tâm Mỹ ngồi trên đùi Hắc Long, vứt cho anh ánh mắt xem thường. Nghĩ bọn họ là người trên rừng xuống à?

Phải nói rằng mấy hôm nay không gặp Hắc Long, Tâm Mỹ có cảm giác vừa nhớ vừa thiếu thốn. Đâu chỉ có Tâm Mỹ Hắc Long cũng cảm thấy như vậy, giống như không gặp một giây sẽ phát điên.

Nhưng hai người sống trong môi trường nguy hiểm nhiều năm, tỉnh cảm một đứa bé năm tuổi còn biết mà họ không nhận ra.

"Được rồi, được rồi. Thật là bướng bỉnh." Hắc véo má Tâm Mỹ, môi hơi mỉm cười một cách dịu dàng.

Tâm Mỹ đập tay Hắc Long véo má mình, bĩu môi. Nhìn biểu cảm đáng yêu của Tâm Mỹ, Hắc Long rất thích. Không để ý đến Tâm Mỹ nữa, Hắc Long ôm Tâm Mỹ trên đùi rồi chợp mắt nghỉ ngơi, hiếm khi có thể nghỉ đâu thể bỏ lỡ.

Mà Lưu Vũ, Lưu Phong hai người hết nhìn Tâm Mỹ rồi Hắc Long, bất giác run hết người, da gà trên người cũng nổi hết lên.

Chả biết đi bao lâu, khi bọn họ đến nơi cũng đã xế chiều, mặt trời dần lặn xuống. Mọi việc hoạt động của Ái Kỳ cũng rất bí mật, việc cô đến đây cũng không ai biết.

Ái Kỳ dẫn đầu bước vào khách sạn nổi tiếng nhất Mỹ, đã có người ra tiếp đón. Là một cô gái rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, vừa thấy Ái Kỳ cúi đầu: “Lão đại.”

“Ừm.” Ái Kỳ khẽ gật đầu, để cô gái dẫn đến một phòng ăn vip. Bởi vì đi đường khá lâu, cho nên giờ có chút đói bụng.

Hắc Long ôm eo Tâm Mỹ một cách thân thiết, Ái Kỳ nhìn thấy cũng không nói gì. Hắc Long giới thiệu cô gái lúc nãy tên là Hồng Ngọc cho ba người Tâm Mỹ để quen biết nhau. Hồng Ngọc nghe Hắc Long giới thiệu bọn họ qua một chút, cũng đã rõ ràng, thân phận thật đáng nể. Cho nên cũng chưa bao lâu, bọn họ đã thân thiết.

“Haha! Lão đại đúng là có mắt nhìn người nha.” Bởi vì công việc áp lực nhiều, khó khăn mới có thể gặp lão đại, tâm tình Hồng Ngọc rất vui vẻ.

Khó trách được, vừa đến lão đại đã tặng cho cô một món quà thật hấp dẫn. Vừa là sát thủ, siêu trộm, hacker...ài thật vui vẻ.

Lưu Phong đi ngang hàng cùng Hồng Ngọc, nhướng mày cười nói: “Bọn tôi còn kém xa các người mà.”

Thấy Lưu Phong chiếm mất câu nói của mình, Lưu Vũ tiến lên đẩy Lưu Phong, cười hihi haha nói: “Đúng đó, làm sao sánh với người lão đại được. Chúng tôi vừa được lão đại nhận, nên cái gì vẫn không biết.” Người đẹp vẫn là nên tiến lên làm quen, nói xong còn quăng cho Hồng Ngọc cái nháy mắt.

“Haha! Người lão đại vừa nhận thật là đáng yêu. Không như cái tên nào đó, lúc nào cũng có một bộ mặt.” Hồng Ngọc vừa nói vừa liếc Hắc Long, ý nói chính là nói anh ta. Nghĩ gì đó vội che miệng lại, vọng tiếng lên phía trước: "Lão, lão đại không phải thuộc hạ nói người."

Phía trước Ái Kỳ chỉ nhếch môi, khuôn mặt vẫn không thay đổi. Thấy lão không nói gì, Hồng Ngọc cười hìhì bất ngờ nói: "Hắc Long, sao anh với cô gái đó có..." Vừa nói hai ngón tay vừa chỉ chỉ vào nhau.

“Bớt cái bệnh nói nhiều của cô đi.” Hắc Long tay càng ôm chặt Tâm Mỹ, chỉ là ánh mắt vẫn có chút đùa giỡn cùng trêu chọc. Cái cô này lúc nào cũng vậy, ngoài gặp lão đại là lúc nào cũng nói nhiều, tính thật trẻ con.

“Hừ! Không nói thì thôi cần gì giấu giấu giếm giếm. Hơn nữa lâu lắm tôi mới gặp lão đại, nói một chút không được sao?” Nghe Hắc Long nói vậy, Hồng Ngọc lớn tiếng quát mắng, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận. Đúng là cũng chỉ vì phụ nữ mà bỏ bằng hữu.

“Chị Hồng Ngọc ở đây thật nhiều nơi đẹp, ăn xong rồi dẫn em đi xem nha." Tâm Mỹ thoát khỏi tay Hắc Long chạy lên ôm cánh tay Hồng Ngọc. Tuy cô đi rất nhiều nơi, nhưng nơi này lần đầu đó.

Là sát thủ làm nhiệm vụ cũng biết rất nhiều tiền, nhưng cái nơi xa hoa này vẫn chưa được hưởng thụ.

“Đi chứ, đi chứ. Rốt cuộc cũng có chị em tâm sự rồi.” Hồng Ngọc với tính cách của Tâm Mỹ rất thích, cô là thích người thẳng thắn, nhiều chuyện như cô.

Ái Kỳ mặc kệ bọn họ, thỉnh thoảng vẫn nên cho bọn họ thả lỏng vui vẻ một chút. Sáu người cứ thế vừa nói chuyện vừa đi.

“Lão đại, đây là tài liệu dự án sản phẩm mới của chúng ta.” Hồng Ngọc mặt nghiêm túc, đâu còn bộ dáng tươi cười lúc nãy. Trên tay đem một tập giấy đưa qua cho Ái Kỳ, trên đó có một bản vẽ.

Ái Kỳ vừa xem vừa gật đầu hài lòng, dự án lần này không tồi. Thấy Ái Kỳ rất hài lòng về bản vẽ, Hồng Ngọc đưa hình ảnh một chiếc vòng đá kim cương lóng lánh cho Ái Kỳ xem. Đó là bản vẽ vừa rồi Hồng Ngọc đã đưa cho Ái Kỳ xem, hôm nay sẽ ra mắt sản phẩm này! Trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, đủ để biết giá trị xa xỉ thế nào.

“Rất tốt.” Bản vẽ đã không thể chê, nhìn hình lại càng đẹp hơn, đúng là cô không chọn nhầm người.

Được Ái Kỳ khích lệ, Hồng Ngọc phi thường vui vẻ. Ngồi phệch xuống ghế, gắp đồ ăn bỏ vào miệng: “Haha. Vẫn là lão đại tốt nhất.” Miệng nhỏ nhắn vì ăn mà phồng hai má lên, môi đỏ hồng còn vương ít mỡ! Cùng khuôn mặt xinh đẹp lại càng đáng yêu.

Ái Kỳ không nói gì về chuyện này, chỉ uống cafe rồi nói: “Lần này Bạch thị Bạch Tử Dạ dự cuộc họp, cho nên khi đối mặt phải cẩn thận.” Việc này cô đã đoán được, phỏng chừng anh ta đã đến.

Bạch Tử Dạ là người thừa kế duy nhất Bạch thị, bấy lâu nay vẫn nổi trội gần sánh vai cùng Trần Doanh. Từ nhỏ đã là thiên tài kinh doanh, sau này sẽ thừa kế Bạch thị, việc ra mặt cuộc họp lần này không có gì lạ.